Đây là Lăng mộ hoàng đế đời trước, khí thế hào hùng.
Nếu như bình thường, Tần Như Thương nhất định sẽ rất thích thú đi thăm quan một vòng.
Nhưng hiện tại không được, tất cả tinh lực của nàng đang tập trung ở cửa Lăng mộ.
Nàng xuống ngựa chạy như điên về phía đó, Cô Độc Chứng cũng đi theo.
Hai người dừng lại trước lối vào, sau đó đồng thời mở miệng lớn tiếng gọi:
"Tiêu Phương!"
"Phụ thân!"
Lời vừa ra khỏi miệng, theo bản năng nhìn nhau.
Cô Độc Chứng khoát tay áo với nàng, chuyện cho tới nước này, hắn đã không còn tâm tư đi để ý Như Thương không muốn xa rời với Tiêu Phương nữa.
Đã nói hết lời, nếu nàng có chút tâm, tự nhiên nghĩ rồi sẽ hiểu.
Hai người hướng về phía trong Lăng mộ gọi một lát, nhưng mà không nghe được chút hồi âm nào.
Như Thương chỉ vào trong Lăng mộ nói:
"Xem ra chúng ta phải đi vào! Chỗ này rõ ràng cho thấy đã có người mở ra, xem ra không phải dùng sức mạnh cưỡng chế, chắc hẳn là người quen thuộc với cơ quan nơi này!"
"Nhất định là ông ấy!" Lần này, là Cô Độc Chứng đi trước một bước, đi qua trước mặt Như Thương. Đồng thời còn nói: "Chỉ có hoàng đế Đông Thục thực sự mới có thể biết cơ quan của Hoàng Lăng, bọn họ nhất định ở bên trong, ta ——"
"Chử Thiên Minh!" Hắn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Như Thương sau lưng đột nhiên kêu to một tiếng, sau đó cổ áo của hắn bị lực mạnh kéo trở lại!
Hắn biết là Như Thương kéo hắn, nên không phản kháng, chỉ là không hiểu Như Thương vẫn luôn vội vàng tại sao lúc này lại ngăn cản hắn.
Đang chuẩn hỏi, chợt cảm thấy dưới chân rung chuyển, từ yếu ớt đến mãnh liệt, rồi từ mãnh liệt đến gần như gầm thét ——
Cuối cùng, mặt đất lại giống như biển cả sóng lớn cuộn trào ngất trời!
Hai người từng bước lui về phía sau, lôi kéo lẫn nhau, thỉnh thoảng bị lật tung trên mặt đất, thỉnh thoảng còn bị đụng vào cột đá đổ nát hoặc cây tùng xung quanh.
_________________