Nàng không tiếp tục quan tâm nữa, mà ngẩng đầu thật cao lên phía trên cất giọng kêu to:
"Quỷ Đồng —— họ Chử! Ta ở trong này!"
Lần này không phải gọi suông vô nghĩa, vì thật sự nàng nghe được phía trên có tiếng bước chân vội vã truyền đến, là hai người.
Như Thương nôn nóng quát to, không phải vì bản thân có cơ hội được cứu sống mà hưng phấn, nàng chỉ muốn nhắc nhở người ở trên chú ý cây cọ đen chung quanh động này.
Nàng không phải người nhát gan, cũng không phải chỉ biết trợn mắt ngu ngốc chờ đợi vô ích.
Nếu quả thật thất lạc với bọn họ, nàng hoàn toàn có thể dùng cách của mình chạy thoát. Cùng lắm thì dẫn một trận mưa đến đổ đầy cửa động này, nước lên thuyền nổi, hiển nhiên nàng có thể được cứu.
Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng không sợ bách độc, nhưng cây cọ đen này có thể phá hoại bộ phận máu của cơ thể con người, điều này thì nàng không xác định đối phương có phải cũng không sợ hay không?
Nghe được giọng nói của nàng, phía trên rất nhanh liền có phản ứng, tiếng bước chân càng đến gần hơn, đồng thời còn có giọng nói của Quỷ Đồng vang lên:
"Nghe được! Nghe được! Hình như Như Thương tỷ tỷ ở dưới lòng đất!"
Nàng nóng lòng, vội vàng lại kêu:
"Cẩn thận một loại cây rất nhỏ mọc đầy gai! Ngàn vạn lần không được chạm vào! Dù sao cũng đừng chạm vào! Có nghe hay không!"
Lời vừa kêu xong, theo bản năng Quỷ Đồng liền hỏi:
"A?"
Ngay sau đó chính là Cô Độc Chứng đáp lời:
"Đã biết!" Rõ ràng dứt khoát.
Hai người phía trên rất nhanh tìm đến cửa động, âm thanh truyền tới gần hơn:
"Thật không có bị thương?" Là Cô Độc Chứng!
"Không có! Ta không có sao! Các ngươi nhất định phải chú ý cái loại cây đó, nhất thiết cẩn thận!"
"Ừm." Phía trên là thanh âm nặng nề của Cô Độc Chứng, rồi sau đó lại là một trận yên tĩnh, giống như bọn họ đã rời khỏi.