Coi như tất cả đều là cao thủ, cũng không tránh được vài kẻ thừa nước đục thả câu.
Chỉ sợ đến lúc đó thật đối đầu với chín vạn đại quân, có thể sống sót một nửa cũng đã không tệ rồi.
Lại ngẩng đầu lên, nhưng thấy có người từ trong chính điện đi ra. Mi tâm Như Thương khẽ động, muốn nghênh đón, dưới chân lại cứ như mọc rể.
Đến khi người nọ chủ động đi lên trước, nhìn nàng một hồi lâu, cười yên tâm:
"Đã trở lại?" Là Chử Thiên Minh.
Nàng gật đầu:
"Trở lại!"
"Trở lại thì tốt rồi!" Cũng không hỏi ngươi có thể đi nữa hay không, hắn chỉ nói là "Trở lại là tốt rồi"!
Vạn Sự Thông cúi đầu, hắn đã sớm học được cách sống yên phận trong thế giới của hai người đó, không nghe không thấy.
Số mạng cũng đã an bài sẵn, hắn tới chậm. chậm chí chính là đã muộn!
......
Ban đêm rất nhanh đã đến, cửa chủ thành Thục Đô buổi tối hôm nay trở thành nơi tử thủ của tất cả mọi người.
Tần Như Thương lợi dụng mấy canh giờ tắm rửa sạch sẽ, ăn một chút đồ, lại nhìn về phía vẻ mặt lo lắng của hoàng đế, rất khinh bỉ ném một câu:
"Đây chính là con trai lúc đầu ngươi cầu xin chúng ta đi cứu về? Sớm biết có ngày hôm nay, không bằng để cho hắn bị rắn cắn chết!"
Hoàng đế Đông Thục biết nàng đang giận tới cực điểm, mà đó cũng là sự thật, nên cũng không nói gì.
Đoàn người Chử Thiên Minh, Tần Như Thương vội vã chạy tới cửa thành, leo lên tầng cao nhất của thành lầu mới phát hiện, chín vạn đại quân phía dưới kia ở trong bóng đêm người người giơ cao cây đuốc, thật sự là hùng vĩ khó có.
Vạn Sự Thông chọn mấy cao thủ giang hồ bảo hộ bọn họ, sau đó chỉ điểm mấy chỗ trên mặt đất ngoài thành, nói:
"Phía dưới đã bị đổ dầu, lát nữa sợ là đốt thành trước, chờ cháy sạch, người mới lên!"
Chử Thiên Minh và Như Thương đồng thời liếc mắt nhìn nhau, nàng mở miệng trước nói:
"Thân thể của ngươi không sao chứ?"