Nàng nhắc nhở đối phương:
"Khi đi bộ cố gắng nâng cao chân, rồi chú ý quan sát một chút, xem có phải bị thứ gì ràng buộc không? Không thể khinh thường, giẫm giẫm chân nhiều lần trên mặt đất, phát hiện khác thường lập tức nói với chúng ta!"
"Được!" Quỷ Đồng ở phía sau đáp ứng, đồng thời bắt đầu mạnh mẽ giẫm chận tại chỗ.
Đi được lúc lâu Như Thương thấy hắn không nhắc lại chuyện lúc nãy, cũng hơi yên lòng.
Cô Độc Chứng ở phía trước bắt đầu đi chậm lại, nàng phản xạ có điều kiện tim như bị bóp chặt lại một cái, theo bản năng cảm thấy phía trước hẳn là có chuyện gì.
Cho tới khi nàng đến gần thì thấy Cô Độc Chứng đang nhìn chằm chằm rừng cây trước mặt, con ngươi thỉnh thoảng lại di chuyển, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Nàng cau mày hỏi:
"Như thế nào?"
Cô Độc Chứng nhìn nàng, quan sát từ trên xuống dưới một lần, khiến cho Như Thương có chút không được tự nhiên.
Đang chuẩn bị lên tiếng hỏi lại, thì nghe được hắn nói:
"Ngươi đi về phía trước!"
"Hả?" Nàng sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ngươi đi tới phía trước! Hướng mặt về trước!" Cô Độc Chứng lại nhắc lại, sau đó bản thân không cử động, chờ Như Thương đi lên phía trước.
Nàng không biết đây là dụng ý gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Người nào đi ở phía trước cũng thế, tuy nàng là thân con gái, nhưng nói về sự nhạy bén hay đánh nhau, cũng không thua kém gì Cô Độc Chứng.
Vừa nghĩ như vậy liền dẫn đầu đi trước, nhưng đi còn chưa được mười bước, chợt nghe tiếng bước chân ở phía sau của Cô Độc Chứng đi tới rất nhanh, giống như lướt lên mặt đất đã đến bên cạnh nàng.
Nàng sững sờ, muốn quay đầu nhìn lại, nhưng chưa kịp xoay qua, đã thấy trên cổ mát lạnh, như có thứ gì bao phủ lên.
Như Thương ý thức được đó là tay Cô Độc Chứng, giờ phút này đang kề sát vào da thịt trên cổ của nàng.
Nàng không kiềm được kinh hãi hỏi:
"Sao vậy?"
"Ngươi đừng nhúc nhích!" Giọng nói Cô Độc Chứng nghiêm túc nặng nề, khiến cho trong lòng người nghe phát run: "Cởi bỏ y phục, nhanh!"