Bất đắc dĩ rút tay lại, làm cho một đoạn nhỏ còn nắm trong tay cũng rơi xuống.
Con đường phía trước vẫn không có điểm dừng, đây đã là cuối cùng nội lực, nếu không tìm được một chỗ đặt chân để thở, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình rơi vào trong dòng lửa chảy cuồn cuộn hóa thành xương trắng.
Nhưng... Phải đặt chân xuống đâu đây?
Nàng tận lực khống chế mưa rơi, vậy mà bất kể cố gắng thế nào đi nữa, cũng không có cách nào tiếp tục gọi cơn mưa xối xả đến để đối kháng với nham thạch nóng chảy!
Thậm chí ngay cả tia sáng đỏ trong mắt cũng đang từng chút chậm rãi ẩn mất!
Như Thương biết, đây không phải là pháp lực nàng không đủ, mà là lúc nãy đã dùng toàn bộ nội lực vào khinh công để cho thân thể mình bay lên không.
Mặc dù làm phép gọi mưa chỉ dựa vào tinh lực chứ không phải nội lực, nhưng nội lực đang phát huy mức độ siêu cường như thế, thì vẫn không có biện pháp ngưng lại thần trí để làm qua cái khác.
Muốn dùng mưa rơi chống đỡ với núi lửa phun trào, đó thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Nàng đương nhiên là có thể làm được, nhưng lại tuyệt đối không có khả năng hoàn thành ở dưới tình huống này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Như Thương chỉ cảm giác mình đến một chút hơi sức cuối cùng cũng sắp thở không được nữa rồi. Không khí xung quanh càng ngày càng nóng bức, cũng càng ngày càng mỏng manh.
Nàng thật sự rất hoài nghi bản thân lúc này nếu như phun ra một hơi thở, sợ rằng cũng không có nửa giọt dưỡng khí có thể hút về.
Độ cao bắt đầu giảm xuống, Như Thương thử nhấc lên mấy lần, đều biểu lộ thất bại.
Nham thạch nóng chảy ở phía dưới với động đất mãnh liệt, một cơn sóng nhiệt bên dưới đánh lên một mảnh gốc áo của nàng.
"Xuy lạp" một tiếng, đã làm cho vật liệu may mặc cháy sạch không còn một mảnh.
Như Thương giật mình một cái, tinh thần có chút tan rã lần nữa tỉnh táo lại.
Nhưng mà có ích lợi gì đây?
Ngoại trừ càng thêm ý thức được rõ ràng ông trời thật sự muốn mình chết ra, chính là một rõ hai ràng nhìn thấy quá trình bản thân chết!