Hài tử hình như ý thức được có nguy hiểm đang đến, hắn nhìn rất chăm chú, nhằm để vào lúc quan trọng nhất thuận lợi bảo vệ hoặc phản kích.
Ba người vừa ra khỏi khách điếm thì đúng lúc một con ngựa cao lớn xông thẳng tới, tiếng ngựa hí đã gần bên tai, nhưng Tần Như Thương và Cô Độc Chứng hai người đều đứng im bất động.
Người trên ngựa kịp thời ghìm chặt, sau đó trên cao nhìn xuống quan sát, trong ánh mắt rất rõ ràng mang theo dò xét, làm cho người ta vô cùng không thoải mái.
Mặt Như Thương lộ vẻ chán ghét, Cô Độc Chứng liếc nhìn nàng, không nói gì, lại đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp ấn thẳng lên mặt con ngựa.
Chỉ thoáng cái, con ngựa như bị sức mạnh ngàn cân đụng phải, thẳng tắp mà lui về phía sau. Một mạch thối lui ra ngoài năm bước, lúc này mới ngừng lại.
Người ngồi trên ngựa kinh hoảng thiếu chút nữa té xuống đất, một tay ôm cổ ngựa một tay chặt chẽ bắt lấy dây cương, toàn bộ uy nghi lúc nãy bị rút hết, chuốc lấy một trận cười nhạo của dân chúng bên đường.
Dân chúng vừa cười, lập tức có binh lính đi tới lên tiếng quát bảo ngưng lại:
"Cười nữa cắt đầu lưỡi của các ngươi!"
Một cây trường thương anh đào cán đỏ để ngang trước mặt mọi người, chặt đứt những tiếng cười còn chưa được thành tiếng.
Binh khí luôn là công cụ làm kinh hoảng tốt nhất, cho dù thời đại ở đây xem trọng loại đồ vật nhạt nhẽo này, đối với dân chúng tay không tấc sắt mà nói, một cây trường thương cũng đủ để khiến bọn họ sợ hãi.
Giống như tiểu hài tử không hiểu chuyện mở miệng vui thích reo lên, nàng nói:
"Thái tử ca ca thật là giỏi! Người cưỡi ngựa là người xấu, hắn mắng chúng ta là súc sinh độc hại! Thái tử ca ca đánh ngựa của hắn, đánh cho hắn ngã xuống đi!"
Lời vừa nói ra, vị tướng lãnh trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa bị Cô Độc Chứng làm chấn động vô cùng chật vật, trên mặt không nén được tức giận.
Chỉ thấy hắn đột nhiên uốn éo cổ một cái, ném ánh mắt về phía tiểu hài tử lên tiếng nói chuyện.
Tiểu hài tử sợ tới mức co rụt cổ lại, vị tướng lãnh nhấc lên một thanh cương đao rồi liền buông tay, quăng tới hài tử.