"Sợ?" Hắn nghiêng đầu hỏi.
Như Thương lắc đầu:
"Không sợ! Nếu sợ ta đã sớm bỏ chạy, còn có thể đứng ở đây."
Lời nàng nói nhẹ nhàng, nhưng mi tâm lại nhíu chặt, như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
"Trong hoàng cung chỉ có hạ nhân, không có chủ tử!" Qua thật lâu, Cô Độc Chứng lại ném ra một câu như vậy.
Điều này nằm trong dự đoán của Tần Như Thương, thậm chí nàng có thể nghĩ ra được, nước thép ở cửa thành chính là người hoàng gia đổ vào.
Hiện tại nàng đối mặt với hai sự lựa chọn, một là trở về Tần Lĩnh, hai là cứ đuổi theo hoàng tộc Đông Thục.
Kinh đô thay đổi, chuyện này không phải nhỏ, nếu như muốn tìm hiểu vẫn có thể tìm ra được. Nàng còn đang suy nghĩ, bên cạnh Cô Độc Chứng lại đưa tay vào trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ.
Cũng không để ý đến ánh mắt có nhiều nghi ngờ của Như Thương, hắn tự mình cầm cái bình đi qua, từ bên trong đổ ra một viên thuốc, sau đó duỗi tay bóp lấy cằm của nàng, thoáng cái ném vào trong miệng.
Như Thương sững sờ, nhưng vẫn nuốt xuống. Sau đó lập tức mở miệng hỏi:
"Ngươi cho ta ăn cái gì?"
"Thuốc giải bệnh dịch! Ta từ trong thành đi ra trên người dính đầy dịch khuẩn, ngươi ăn cái này vào bảo đảm sẽ không có việc gì."
Nghe xong lời này trong lòng Như Thương "Lộp bộp" một tiếng, một cảm giác sợ hãi rất mãnh liệt như muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Nàng một phát bắt lấy cổ tay Cô Độc Chứng, gấp gáp nói:
"Thuốc này từ đâu mà ngươi có?"
Cô Độc Chứng nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng lại ở trên mặt nàng rất lâu, cho đến khi Tần Như Thương không dằn lòng được, vội vã muốn lên tiếng hỏi lại lần nữa thì lúc này hắn mới mở miệng nói:
"Tiêu Phương ở bên trong!"
Lời vừa ra khỏi miệng, người vốn còn đang ở trước mặt bỗng nhiên mau chóng vọt qua, trực tiếp chạy đến cửa chính thành Thục Đô.Quỷ Đồng hoảng sợ giật nảy mình, không hiểu vì sao Tần Như Thương lại đột nhiên chạy.
Cô Độc Chứng cũng thét lớn một tiếng, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh gấp đôi, lướt người đi qua, một tay túm lấy nàng giống như đang phát điên kéo trở lại.