Muốn nôn, lại nôn không ra.
Lưu lại người sống là vì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thịt...
Phối hợp một câu nói như vậy, trong đầu của Như Thương càng không ngừng xuất hiện hình ảnh Quỷ Đồng gặm một cái trên đùi người còn sống giống như đang ăn đùi dê, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu vô cùng thê thảm của người bị gặm ăn.
Nàng rất muốn hít sâu một hơi để cắt ngang suy nghĩ của bản thân, nhưng mùi vị xác chết thối nát rõ ràng, đã khiến cho nàng không cách nào thuyết phục bản thân hít vào.
Thật ra thì, chuyện như vậy cũng không phải nàng chưa nghe nói qua.
Có thế hệ trước trong gia tộc, từng kể với nàng. Ở thời kỳ chiến tranh, bởi vì điều kiện gian khổ không chiếm được lương thực, đến cuối cùng có rất nhiều bộ đội phải mạo hiểm đi đến chiến trường, kéo thi thể người chết về chia nhau ăn.
Nhưng đó dù sao cũng là người chết, so với còn sống có thể nào nói như nhau.
Nhìn ra nàng không được dễ chịu, Cô Độc Chứng liền không nói chuyện với Quỷ Đồng nữa, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa thông gió.
Sắc trời bây giờ đã sầm tối, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hết toàn bộ, nhưng cát dường như lại nổi lên mãnh liệt, làm cho bầu trời hoàn toàn tối tăm mờ nhạt.
Như Thương cũng nhìn lên trên, sắc trời như vậy khiến cho nàng lại nghĩ tới cái đêm kinh khủng nhất trong sa mạc.
"Nên đi ra ngoài." Cô Độc Chứng trầm giọng mở miệng, giọng nói bình thản giống như đang kể chuyện rất bình thường trong nhà.
Trên mặt Quỷ Đồng thể hiện khẩn trương, còn có hưng phấn khó nén. Xác thực, từ lúc ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội thấy được thế giới bên ngoài, có thể mới lạ hay là mạo hiểm, rất nhiều sự vật đang chờ đợi hắn.
"Trẻ sơ sinh" mười một tuổi sắp trở thành người có một cuộc sống mới, vui buồn đều không biết trước, nhưng ai cũng hiểu, chặn đường nhất định sẽ không bằng phẳng.
Như Thương nghĩ người như bọn họ, e rằng số mạng đã định sẵn sẽ cùng an nhàn cách biệt. Cho dù bốn năm nàng ở Nhàn Nhã Sơn Trang, nhìn vào thì yên tĩnh tốt lành, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng.