Cứ như vậy đi hơn hai canh giờ, Quỷ Đồng đột nhiên hô to một tiếng:
"Đến chỗ bầy nhện!"
Vừa kêu lên, người cũng dẫn đầu chạy nhanh lên phía trước vài bước.
Bọn họ biết Quỷ Đồng từ nhỏ hoàn cảnh ở trong bống tối mà lớn lên, năng lực nhìn ban đêm so với bọn họ đều muốn mạnh hơn, vì vậy cũng không ngăn cản, thậm chí còn chạy nhanh vài bước theo sau hắn.
Lúc dừng lại, quả nhiên thấy dưới chân đúng là xác của những con nhện Hắc Quả Phụ đen đúa tản ra. Thỉnh thoảng vẫn có vài con còn sống đang chuyển động, vừa thấy bọn họ đến gần lập tức bỏ chạy thật xa.
Như Thương hiện tại có chút lá cỏ rộng bảo vệ, dĩ nhiên cũng không sợ.
Nàng tới tới lui lui vòng quanh đám nhện bị đè chết mấy vòng, sau đó lắc lắc đầu, nói:
"Đường đi nhầm không phải ở chỗ này!" Rồi nhìn tới một hướng khác, tiếp tục nói: "Là ở cái động đó! Ta chạy lạc đường, rơi vào trong hang động kia, từ lúc đó chúng ta đã đi trở về."
Đối với lời nàng nói, Cô Độc Chứng tỏ vẻ đồng ý. Nhưng mà, ở cái động đó không nhận ra đúng đường đã không quan trọng nữa bọn họ không cần thiết đi tìm địa điểm lạc đường, việc khẩn cấp trước mắt là phải tiếp tục tìm đường đi xuống được đến đáy cốc rồi hãy nói.
Vì vậy mọi người không quan tấm đến những con nhện kia nữa, dựa theo phương pháp lúc trước, tiếp tục đi về phía trước.
Lần này tiếp tục đi hơn nửa canh giờ, cố gắng nhìn đường thật kỹ cũng không có phát hiện khác thường.
Có kỳ quái chính là, Cô Độc Chứng đi tới đi lui rồi ngừng lại, đồng thời xoay đầu về bên trái, như là vừa phát hiện ra cái gì ở đằng ấy.
Như Thương cũng nhìn tới chỗ đó, loáng thoáng phát hiện trong bụi cỏ giống như có nhiều điểm lốm đốm màu trắng.
Quỷ Đồng lúc này đã chạy tới, hắn lên tiếng nói:
"Thơm quá!"
Trong lòng Như Thương khẽ động, lập tức hiểu được hắn nói "Thơm quá" là có ý gì.
Vì vậy nghiêng đầu nhìn về phía Quỷ Đồng, hỏi:
"Có người chết?"