Tần Như Thương liền đi vào qua khe hở, sau đó lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng nhưng mãnh mẽ xông đến bên cạnh hắn, ngón tay vươn về phía trước, lập tức khóa lại huyệt nói của đối phương.
Hắn thấy không nói chuyện được, tiện thể muốn nhìn xem rõ ràng người đánh lén là ai.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn chưa tìm kiếm được đến mặt của đối phương, Tần Như Thương đã lật tay lên thẳng đến hai huyệt thái dương (màng tang) của hắn.
Sau đó ngón giữa và ngón áp út xiết chặt, đồng thời dùng sức một chút kẹp lại.
Chỉ thấy hắn đau nhức đến trên trán nổi gân xanh, hai con mắt kinh khủng lồi ra phía ngoài, như là cá vàng, cũng không có tí nào tức giận.
Khóe môi Tần Như Thương khẽ cong lên, im lặng cười lạnh, đồng thời động tác dưới tay vẫn không ngừng, bốn ngón ấn tại huyệt thái dương, hai đầu ngón tay cái khóa chặt mục tiêu đã lồi ra, đến nỗi không còn nhìn ra được là tròng mắt.
Nàng cả đời giết người vô số, vô luận là chết hoặc là tàn phế, đối với Tần Như Thương mà nói, nàng căn bản cũng không nghĩ đến, chỉ cần có thể bằng phản ứng tứ chi (đầu, mình và tay chân) mà sinh ra mấy trăm loại thủ đoạn.
Hiện tại, hai ngón tay cái của nàng từ bên ngoài cắm thẳng vào khóe mắt, đưa vào một nửa, hướng tới chỗ cong ở mặt trong hai tròng mắt cứ như vậy gọn gàng liên tục bị móc ra, sứ giả máu chảy khắp người, nhưng một chút cũng không dính đến Như Thương.
Sự việc đã thành công, nàng không cần phải ở lâu, lật ngược tay lại, đặt hai con ngươi vào lòng bàn tay, nâng lên mủi chân hướng đến cổ đối phương điểm một cái, trong nháy mắt huyệt nói được giải ra.
Đồng thời cùng lúc đó, tiếng gào thét tê tâm liệt phế (tim phổi bị tê liệt) lập tức truyền đến.
Bên ngoài có người kinh hoảng chạy vào, nhưng Tần Như Thương từ lâu đã như cá chạch mở ra khe hở chui ra ngoài.