Không bao lâu, chỉ nghe được nàng nhẹ nói ra một câu:
"Tại sao là ca khúc này?"
Lời của nàng làm Mai Mai cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì hắn không có nghe được gì!
Chẳng những không nghe được, đồng thời nhìn cũng không thấy được.
Như Thương làm hắn cảm giác giống như đang độc thoại, có chút quỷ dị.
Mai Mai nghi vấn Như Thương cũng không hoàn toàn biết được, nàng biết hắn không nhất định giống bản thân có thể ở trong sương mù dày đặc nhìn thấy này nọ, nhưng mà rõ ràng âm thanh bản nhạc lọt vào tai nàng nhưng không hiểu sao cũng chỉ có một mình nàng nghe được.
"Có thể cảm thấy rất dễ nghe hay không?" Nàng nghiêng đầu nhìn Mai Mai hỏi, nhưng mà ánh mắt trái ngược nhau thì ở trong lòng "Di" một tiếng. Rồi sau đó lập tức phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không nghe được?"
Mai Mai vẫn là bộ mặt nghi ngờ đứng im tại chỗ, đối với lời nói của nàng không gật đầu cũng không lắc đầu, bởi vì căn bản là hắn không có nghe rõ.
Trong lòng Như Thương sinh nghi, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích:
"Có một ca khúc rất êm tai từ bên kia truyền đến!" Vừa nói chỉ một đầu con sông khác, "Đặc biệt dễ nghe, mặc dù tiếng động cũng không lớn, nhưng cũng không đến mức ngươi không nghe được chứ!"
Mai Mai lắc đầu, thật trịnh trọng nói cho nàng biết:
"Ta xác thật cái gì cũng không nghe thấy!"
Nghe xong lời này, Như Thương cũng không hỏi nữa.
Dứt khoát đưa ánh mắt lại nhìn ngoài cửa sổ, nghiêm túc nhìn chằm chằm phía truyền đến bài hát.
Lúc này Mai Mai cũng cảm thấy không đúng, vì vậy thân người đến gần chút nữa, cùng Như Thương đồng dạng duy trì trạng thái đồng loạt nhìn chăm chú về phía con sông nọ.
Thuyền đi không nhanh, hai người nhìn xung quanh cũng kéo dài rất lâu.
Cho đến khi Mai Mai bắt đầu có chút không kiên nhẫn, lúc này mới phát hiện từ trong lớp sương mù dày đặc, hình như có một chiếc thuyền khác đang lái về phía giao hợp.
Chiếc thuyền kia nhỏ hơn chiếc thuyền này của mình một chút, hình như đầu thuyền có một người đang đứng.
Nhưng mà chỉ là hình như, hắn nhìn không rõ lắm.