Hiện tại Tiêu Phương đưa bình kia đẩy tới trước mặt nàng, nói:
"A Thương, bình này cho ngươi."
Nàng lại nói:
"Để đấy đi! Trên dưới tất cả ở trong Sơn Trang, của ngươi hay của ta, còn không phải đều là của chúng ta!"
Rõ ràng là lời nói giống nhau, bây giờ Như Thương nói lại, lại rõ ràng mất mùi vị.
Tiêu Phương không phản bác được, rất nhiều thứ giữa lúc bất tri bất giác đã xảy ra biến hóa.
Thật ra thì hắn rất muốn hỏi: Chúng ta cũng không trở về như trước kia, có đúng không?
Nhưng vẫn không có dũng khí, chỉ sợ nàng gật đầu, chỉ sợ nàng thừa nhận.
Vì vậy hắn học cách né tránh, tiếp tục trầm mặc duy trì tình trạng như lúc này.
Nhưng cái gì phải đến cũng đến.
Khi một con diều hâu thoi thóp xuyên qua lá chắn sương độc bay đến trước mặt Như Thương thì Tiêu Phương biết, mấy tháng yên bình khó có, sợ cũng sắp chấm dứt.
Diều hâu kia không chịu được độc chướng tự nhiên của Tần Lĩnh, bay đến trước mặt Như Thương thì cũng trút một hơi cuối cùng.
Như Thương đưa cánh tay muốn cho nó rơi lên, cuối cùng vẫn để tiểu sinh mệnh kia rơi trên mặt đất.
Trong lòng nàng chua xót, ánh mắt rơi vào một cuộn giấy cột trên móng diều hâu.
Trên đó in một đóa hoa mai nho nhỏ, là dấu hiệu của Mai Mai.
Nàng không kiêng dè Tiêu Phương, đóa hoa mai kia đương nhiên cũng rơi vào trong mắt của Tiêu Phương.
Hắn cũng không phát biểu cách nhìn với tờ giấy kia, mà là đột nhiên mở miệng, nói với như Thương:
"Mai Mai thật ra vốn là nữ tử, ngươi biết không?"
Như Thương sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu quầy quậy một hồi:
"Không biết!"
Tiêu Phương cười khổ:
"Từ nhỏ bị nuôi như bé trai, dần dần nàng cũng quen. Sau lại gia nhập giang hồ, lại càng không muốn đổi về nữ trang. Cho nên ca diễn, chính là một vết sẹo trong lòng luôn luôn nhắc nhở sự thực nàng là một nữ tử. Trong cuộc sống đời thường Mai Mai hóa thân thành nữ tử trên sân khấu, sau đó lại trang bị một thân giang hồ hiệp sĩ."