Lão hoàng đế trịnh trọng dập đầu ba cái trước hương án quan tài tổ tiên, đọc lại tổ huấn một lần, không gì khác chính là thật xin lỗi liệt tổ liệt tông các loại, sau đó hai người mới động thủ mở ngọc quan ra.
Cho đến lúc mở quan tài ra mới phát hiện, nếu kia là viên Thầm Châu, thì cũng chỉ giống như một viên ngọc trai đen.
Vật kia ở trong miệng thi thể tổ tiên Đông Thục, cũng không biết là tác dụng của hạt châu kia hay là tổ tiên dùng biện pháp gì, đã mấy trăm năm, thi thể hoàng đế khai quốc Đông Thục giống như đang ngủ, trông rất sống động.
Vốn dĩ tất cả đều tốt, nhưng khi vừa động vào hạt châu, tòa cổ mộ đột nhiên xuất hiện lay động dữ dội.
Lúc ấy Tiêu Phương lập tức quát chói tai bảo hắn đưa lại hạt châu trở về, thế nhưng lão hoàng đế mộ đạo, có chết cũng không chịu.
Tiêu Phương muốn đoạt hạt châu kia, thế nhưng lúc này động đất lại mãnh liệt hơn nữa, hắn chưa kịp đến gần, đã thấy lão hoàng đế bị trận động đất hất tung lên, hạt châu kia cũng rơi trên mặt đất.
Lúc này vừa vặn có cột đá to lớn cũng đổ xuống, trùng khớp đè lên hạt châu kia.
Chẳng ai nghĩ tới Thầm Châu sẽ dễ vỡ như vậy, bị cột đá kia đập một cái, lại hoàn toàn vỡ vụn.
Tiêu Phương thấy Thầm Châu cũng không thể cứu, lập tức dứt khoát buông tay, ngược lại dùng hết toàn lực cứu lão hoàng đế lên.
Đáng tiếc trận động đất này quá lớn, đừng nói là lão hoàng đế, ngay cả chính hắn cũng bị trọng thương.
......
Nói xong, Như Thương mất một lúc cũng không có phản ứng.
Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được mới vừa rồi lão hoàng đế nói một câu "Không có Thầm Châu " là có ý gì!
Đó là thực sự không có, vỡ một viên châu, cũng vỡ toàn bộ hi vọng của nàng.
Nàng khổ cực những năm này, là vì cái gì?
Cho tới nay muốn biết nhất, chính là kiếp trước khi linh hồn rời thân thể đã xảy ra chuyện gì.