Đồ Lạp vạn lần không nghĩ tới, Cô Độc Chứng còn chưa tới thì đột nhiên một luồng ánh sáng vàng thoáng qua, ngay sau đó cánh tay mềm nhũn, vốn đang nắm chặt tay Tần Như Thương lại không còn nửa phần khí lực.
Cả người theo tia sáng vàng đó bỗng ngã xuống mặt đất, rất nhiều máu từ tay phun ra, ngũ tạng khô héo, một đời Tế Ti Tây Dạ cuối cùng mất mạng ở nơi này.
Thân thể Như Thương cũng ngã xuống, Cô Độc Chứng đỡ được nàng, ngay sau đó hỏi:
"Ngươi có sao không?"
Nàng lắc đầu:
"Không có sao, chính là cánh tay không nhấc lên được!"
Vừa nói vừa nhìn đầu vai, Cô Độc Chứng đưa tay sờ đến, lấy ra được một vật từ đầu vai của nàng.
Đây hẳn là một đoạn cánh tay của Đồ Lạp!
Lại nhìn về phía ánh sáng vàng đánh ra, là chỗ của Tây Dạ Vương và Vương Hậu!
Tia sáng vàng đó là ám khí của Tây Dạ Vương, đúng lúc cứu cánh tay Như Thương!
Nàng nhìn họ gật đầu, tuy không nói ra lời cảm tạ, cũng mang theo thành ý.
Tây Dạ Vương không nói gì, nhưng ánh mắt Vương Hậu mang theo một tia ác độc quay đầu sang, bên trong có ghen tức nồng đậm.
"Đi mau!" Cô Độc Chứng thấy Như Thương có thể đứng vững lập tức buông nàng ra, đến bên thi thể Đồ Lạp. "Theo giao ước lúc trước của chúng ta, giao ra thái tử, sau đó rời khỏi nơi này!"
Vương Hậu Tây Dạ hừ một tiếng, sau đó xoay người vào trướng, không lâu sau kéo thái tử hôn mê bất tỉnh từ bên trong ra ngoài!
Như Thương tiến lên xem xét, thấy không có gì đáng ngại, mới gật đầu về phía Cô Độc Chứng.
Lúc này, lại nghe thấy đại quân phía xa đột nhiên náo loạn.
Tây Dạ Vương sợ hết hồn, mở miệng nói:
"Sẽ không phải là các ngươi đổi chủ ý, muốn chúng ta..."