Mới nghe thì hết sức buồn cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tổng kết lại cũng rất giống.
"Ngươi lúc nào cũng có đạo lý của ngươi." Tiêu Phương lại lên tiếng: "Người kia chính là thái tử Đông Thục đi?"
"Ân!" Như Thương cố ý trêu chọc hắn: "Tiên sinh thật là lợi hại, chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi!"
"Có phải thân thể đã tốt hơn một chút, lại bắt đầu nghịch ngợm hay không!" Tiêu Phương liếc nàng một cái, lại nói: "Ta nhìn thấy móng tay của hắn, mặt khác...... Nếu không mang người đi ra ngoài, ngươi có thể rời khỏi Tây Dạ sao?"
"Ai..!" Như Thương than nhẹ: "Người hiểu ta, chỉ có Tiêu Phương vậy!"
Tiêu Phương nở nụ cười khổ, nhưng không nói tiếp nữa.
Hiểu, có tác dụng gì đây?
Hôm sau lại tiếp tục lên đường, vẫn là Tiêu Phương mang theo Như Thương cùng nhau cưỡi.
Lần này, cô độc chứng đi ở phía trước, vô cùng tỉ mỉ xác định vị trí tìm con đường thông nhau đi về hướng Hách Thành.
Quỷ Đồng vốn là cùng Tiêu Phương sánh vai, cưỡi cưỡi, nhưng cố ý rớt lại ở phía sau một đoạn.
Tâm tư Tiêu Phương tinh tế mẫn cảm, từ lúc bắt đầu hắn vẫn thỉnh thoảng chăm chú nhìn sang bên cạnh, thời điểm liếc mắt một cái liền nhìn ra được khác thường.
Quỷ Đồng cũng không che giấu tâm sự của mình, về chút khó chịu này tất cả đều viết ở trên mặt, ngay cả Như Thương cũng phải lắc đầu thầm than.
Bây giờ thấy hắn cố ý đi chạm lại phía sau, Tiêu Phương đành phải nắm lấy hai cánh tay Như Thương kiềm chặt lại một chút, sau đó cúi đầu thấp xuống ở bên tai nàng khẽ nói:
"Cẩn thận, e rằng có người sẽ gạt chân!"
Lời vừa dứt, liền nghe được phía sau lưng có một trận gió lạ từ dưới luồn lên.
Hắn không quay đầu, chỉ lướt nhanh qua cảnh vật ở ngoài một cái, vật kì lạ đã lẻn đến lòng bàn chân.
Đó là một trụ cát vàng, được người dùng sức lực tài tình khéo léo chuyển thành hình trụ làm vũ khí ném tớMục tiêu là tứ chi con Lạc Đà này!
Lạc Đà làm sao di chuyển tránh được, bốn cái chân rắn chắc khỏe mạnh bị trụ cát chảy đánh trúng.