"Người nào làm ngươi bị thương, nói cho ta biết." Tuy là câu hỏi, nhưng từ trong miệng Tần Như Thương nói ra, nghe có vẻ hết sức bình tĩnh. Ngay cả người nhàn rỗi bình thường không nói nhiều, cũng không chấp nhận nếu đối phương không trả lời.
Nữ hài rốt cuộc như đã tìm được chỗ dựa, liền "Oa" khóc ra một tiếng.
Tiếng khóc bên này vừa mới bật ra, bên ngoài liền có tiếng của người Tây Dạ la lên:
"Người nào ở đằng kia đang khóc tang? Ngậm miệng lại cho lão tử!"
Liên Nhi ngẩn ra, ngay sau đó tiếng khóc bỗng nhiên ngưng lại. Cái loại dừng lại đột ngột này giống như máy đang hát bất ngờ bị người tắt ngang, phải lập tức dừng lại.
"Là hắn..." Giọng nói yếu ớt của nữ hài truyền ra, sau đó giơ tay lên sờ xoạn bốn phía.
Cuối cùng chạm đến cánh tay Như Thương, lập tức một phen bắt lấy, sau đó càng không ngừng thở gấp, hơi thở tiết lộ ra khủng hoảng, đến nói với nàng:
"Chính là người này! Giọng nói này! Ta nhìn thấy ở dưới mắt trái của hắn có một nốt ruồi tròn! Bọn họ cưỡng hiếp Tiểu Hỉ, bị ta bắt gặp, liền khoét đôi mắt của ta, lại giết Tiểu Hỉ chết, suốt đêm chôn ở phía dưới lều vải."
"Cái gì?" Như Thương có chút kinh hãi, "Vậy hắn làm sao có thể sẽ thả ngươi?"
"Bởi vì hắn muốn đêm nay ta phải đến với hắn." Tiếng nói Liên Nhi đã khôi phục lại bình tĩnh, đó là loại bình tĩnh khi tâm đã chết. "Hắn nói thân thể của ta đẹp, cho nên để ta sống sót, chờ lúc hạ trại lần nữa sẽ đi ngủ với hắn. Còn nói, nếu như mà ta không chịu hoặc là nói sự việc này cho người khác, hắn liền giết chết tất cả mọi người."
Nữ hài nói xong, theo bản năng liền giơ tay lên dụi vài hai mắt của mình, bị Như Thương ngăn cản lại.
"Tỷ tỷ, ngươi đừng có nói với người khác." Liên Nhi nói nhỏ tiếng lại: "Bằng không chúng ta đều phải chết."
"Được." Tần Như Thương gật đầu, tiếng nói lộ ra một loại rét lạnh thấu xương.
Liên Nhi không biết, mỗi lần khi Tần Như Thương nói chuyện như vậy, nghĩa là dấu hiệu báo trước sắp sửa có tử vong.
Nhưng không phải là nàng, mà chính là kẻ địch.