Hai người xuống ngựa, xoay người buộc ngựa ở gốc cây, đoạn đường phía trước phải tự đi, không thể cưỡi ngựa!
Đại doanh Tây Dạ đóng trong rừng, nói là đại doanh, thật ra thì cũng chỉ có bốn cái trướng mà thôi.
Nghĩ đến, Tây Dạ Vương và Vương Hậu ở mộ cái, Đại Tế Ti Đồ Lạp ở một cái, hai cái còn lại, là nơi ở của tùy tùng.
Xem ra, người trong doanh cũng không ngủ.
Đồ Lạp nói bọn họ lựa chọn tối nay rút lui, xem ra là thật!
Những người này đều là dị sĩ biết điều khiển rắn, mặc trang phục truyền thống của Tây Dạ, ai cũng che kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt.
Như Thương và Cô Độc Chứng từng bước tới gần, sắp đến phạm vi của những kẻ điều khiển rắn đang thủ hộ bên ngoài doanh trướng thì Cô Độc Chứng lặng lẽ giơ tay lên, nắm chặt cổ tay Như Thương.
"Hử?" Nàng nhẹ hừ một tiếng nghi ngờ, lập tức nghe được Cô Độc Chứng nói:
"Đi phía sau ta! Vậy ta cũng sẽ yên tâm hơn một chút!"
Nàng nhíu mày chất vấn:
"Đến mức đó sao? Ngươi sợ ta trở thành gánh nặng của ngươi?"
Cô Độc Chứng lắc đầu:
"Không phải sợ gánh nặng, chỉ là để cho ta an tâm."
Nàng không tiếp tục tranh cãi nữa, ngoan ngoãn lui nửa bước, đi theo sau lưng Cô Độc Chứng.
Như Thương rất quen thuộc lời đó của hắn, trong vòng bốn năm, Tiêu Phương không biết đã nói bao nhiêu lần như vậy.
Mỗi lần nàng đến Ẩn Nguyệt Các nhận nhiệm vụ, hắn cũng sẽ tận lực lải nhải hơn nửa ngày.
Mỗi lần Như Thương không nhịn được, sẽ hỏi ngược lại hắn:
"Sao ngươi nói như thể ta làm gì cũng sai vậy."
Tiêu Phương sẽ đáp:
"Không phải cái gì ngươi cũng sai, dặn dò đôi câu, chỉ là để cho ta an tâm mà thôi."
Trong lúc nhất thời, tâm tư có chút hỗn loạn.
Như Thương lập tức lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái nên có!
Vừa nhìn lên, đại doanh Tây Dạ đang ở trước mắt rồi.