Ông ấy muốn tìm Thầm Châm, là vì trong lòng có đạo.
Người này một lòng hướng đạo, cho nên không lo việc nước, cũng không muốn thống nhất thiên hạ.
Theo lời của đời trước truyền lại, Thầm Châu kia vừa có thể thông hiểu cổ kim vừa có thể xem trước tương lai.
Hắn cho rằng đó là thánh vật tu đạo, dùng cả đời để tìm kiếm.
Tìm mười lăm năm, cuối cùng phát hiện Thầm Châu kia thật ra đang ở tầng cuối cổ mộ Hoàng Lăng Đông Thục.
Tầng dưới cùng Hoàng Lăng chôn chính là hoàng đế khai quốc của Đông Thục, là nền móng của Đông Thục.
Hắn đã làm hoàng đế, biết mở cửa Hoàng Lăng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tầng trên cùng, đi vào tế bái phụ hoàng của mình.
Bí mật dưới cùng, sợ thế gian này đã không có người có thể biết.
Vì không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của tổ tiên, thậm chí ở trên tư liệu lịch sử của Đông Thục quốc cũng không có lưu lại bất kỳ một câu có liên quan đến miêu thuật của Hoàng Lăng.
Hắn không vào được, cũng chỉ phải nhờ dị sĩ trong thiên hạ giúp một tay.
Mà Tiêu Phương bởi vì quan hệ với Tần Như Thương, mấy tháng qua một mực giúp đỡ nàng tìm kiếm vị trí của Thầm Châu ở trên giang hồ.
Bởi vì Tiêu Phương từng lừa gạt Như Thương, cố gắng muốn dùng cái này để đền bù. Tuy rằng vẫn mắc nợ nàng, cũng vẫn tốt hơn không làm cái gì, ngồi không chờ lương tâm phán xét.
Vì hai người cùng chí hướng mà gặp mặt, lão hoàng đế xin Tiêu Phương giúp đỡ mở cổ mộ, Tiêu Phương yêu cầu cho Như Thương mượn Thầm Châu kia dùng trước một chút.
Hai người ăn nhịp với nhau, thích thú bắt tay vào bắt đầu nghiên cứu mở cổ mộ Đông Thục.
Để lấy được nhiều tin tức hơn về Thầm Châu, Tiêu Phương thường phải ra vào hoàng cung, hoặc là đi Tàng Kinh các, hoặc là đi mấy chỗ quan trọng lão hoàng đế chỉ điểm.
Trong lúc đó, hắn đã từng không chỉ lần một lần không hẹn mà gặp Như Thương, thế nhưng hắn giống như chui vào ngõ cụt luôn nghĩ nhất định phải tìm được Thầm Châu sau đó đến trước mặt Như Thương tạ tội.
Hoàng đế, bởi vì không yên lòng Liên phi, cũng thường trở về Liên viện thăm nàng.