Ở trong đó chỉ có nước không có thức ăn, phạm nhân bị giam có ba con đường để lựa chọn:
Một là tự thú.
Hai là tự sát.
Ba là nổi điên.
Kết quả là hơn phân nửa số người đều chọn loại thứ ba.
Hiện tại cảm thấy nơi này so với phòng thẩm vấn còn muốn đáng sợ hơn, bởi vì nơi này không có nước, nếu giằng co quá lâu, e rằng nàng và Cô Độc Chứng sẽ phiền phức.
Chẳng qua, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng kiên nhẫn thì Như Thương vẫn có.
Bây giờ xem ra nàng và Cô Độc Chứng đang chiếm ưu thế, cùng lắm thì cuối cùng nàng và Cô Độc Chứng hai người rời đi, hài tử này nên thế nào thì sẽ như thế đó, đối với thế giới này hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Lại trải qua thật lâu, Như Thương nhẩm tính trong đầu, cũng trôi qua khoảng bốn giờ đi. Dùng thời gian cổ đại mà tính, chính là hai canh giờ.
Cuối cùng ở góc tối đầu bên kia cũng có phản ứng nho nhỏ. Đó là tiếng bước chân, như là đang thử dò xét, từng bước từng bước đi về phía này. Như Thương hoàn toàn tỉnh táo, mở hai mắt ra. Cô Độc Chứng bên cạnh túm lấy cổ tay nàng, nắm thật chặt thêm một lần nữa mới buông ra. Như Thương hiểu, đó là kêu nàng đừng sợ.
Nàng có chút bất đắc dĩ, nếu nói sợ, Tần Như Thương nàng từ kiếp trước đến kiếp này, chưa sợ qua cái gì.
Cũng không biết do ý thức bảo hộ của Cô Độc Chứng quá mạnh mẽ, hay là biểu hiện nàng ở trước mặt hắn có phần kinh sợ, mà lại làm cho hắn cảm thấy nàng đang "Sợ" nữa.
Nàng cũng không muốn giải thích, bởi vì tiếng bước chân từ phía đối diện sắp đến gần. Cứ như vậy từng bước một, cho đến khi nghe được tiếng bước chân đi tới cách chỗ nàng ba thước, lúc này mới dừng lại. Tiếp theo đó là một trận âm thanh ‘ừng ực’. (hồi hộp nuốt nước miếng)