Cô Độc Chứng ngồi dựa ở trên bậc thềm cửa sổ, đang ngước nửa đầu nhìn xa xa về phía chân trời.
"Chủ nhân nhà ngươi thức dậy từ khi nào? Bộ dáng như vậy đã bao lâu?"
Quỷ Đồng suy nghĩ một chút, trả lời nàng:
"Hình như trời vừa sáng đã thức dậy, lúc đó ta cũng đi ra ngoài, thấy chủ nhân vừa mở ra cửa sổ. Ta có gọi hắn, nhưng mà làm thế nào hắn cũng không để ý tới ta." Hài tử không được vui vẻ, khẩn trương hỏi Như Thương: "Tỷ tỷ, có phải ta làm sai cái gì rồi hay không? Nếu không tại sao chủ nhân không để ý tới ta?"
Như Thương cất giọng xem thường nói thật to, là đối phó Cô Độc Chứng.
"Đừng suy nghĩ nhiều!" Nàng vỗ vỗ Quỷ Đồng, "Chủ nhân nhà ngươi vẫn nguyện ý bày ra bộ dạng sống dở chết dở này! Hắn không phải không để ý ngươi, mà là hắn hận không thể không để ý tới người trong thiên hạ thôi!"
Khi nàng lúc nói chuyện thanh âm cố ý phóng đại, vô cùng xác định Cô Độc Chứng có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
Nhưng người kia tựa như không hề nghe thấy, căn bản cũng không cảm thấy trong viện xuất hiện thêm một người là Tần Như Thương, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động y như cũ ngước nhìn bầu trời.
Cảm giác thật giống như một pho tượng, hoàn toàn không bị bên ngoài quấy nhiễu.
"Quỷ Đồng, ngươi đi chơi đi! Ta trò chuyện với hắn một lát!"
Ném ra một câu như vậy, Như Thương cũng không để ý Quỷ Đồng, mà trực tiếp đi qua chỗ của Cô Độc Chứng.
Khi đến trước mặt, phát hiện người nọ vẫn không có để ý nàng, trong lúc nhất thời tức điên lên.
Ngay lúc nàng tức giận, cuối cùng Cô Độc Chứng mới quay đầu trở lại, giống như rất kinh ngạc hỏi một câu:
"Ngươi tỉnh rồi? Đến đây từ lúc nào?"
Như Thương thật sự rất muốn một tay túm lấy người từ trên bậc cửa sổ kéo đi xuống, nhưng mà thấy hắn ngồi rất khoan thai tự đắc, thì cũng không còn ý nghĩ muốn ra tay độc ác.
Nhưng mà nói thì vẫn phải nói, vì vậy nàng lên tiếng:
"Ta đi ra từ sớm! Đã ở trong viện dạo một vòng rồi, còn cùng với Quỷ Đồng nói chuyện một hồi lâu! Ngươi đừng nói với ta, ngươi hoàn toàn đều không nghe được!"