Quỷ Đồng đi theo phía sau không nói chuyện nữa, nhưng cũng cảm thấy hết sức thú vị.
Như Thương hỏi khẽ:
"Mặc kệ?"
"Mặc kệ!" Hắn trả lời thật kiên quyết, hai mắt cố định nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt so với trước kia trầm hơn rất nhiều. "Không cần nhìn trong sông, coi như nàng không tồn tại!"
Quỷ Đồng không nhịn được, mở miệng nói:
"Làm sao có thể? Nàng rõ ràng đang ở đây!"
Cô Độc Chứng lạnh lùng quát to:
"Ở cái gì ở đây! Các ngươi nhìn xem nước sông mới đến chỗ nào của nàng? Sông sâu như vậy, tại sao nàng đứng ở chính giữa mà lại không tới phần eo?"
Khi nói lời này, nơi mọi người đứng đã cách nữ nhân kia rất gần. Như Thương nhìn đến, chỉ cần họ đi lên trước vài bước nữa thì đã tới trước mặt nữ tử, sau đó quay đầu lại là có thể thấy khuôn mặt thật sự của nàng rồi.
Nhưng lời Cô Độc Chứng vừa nói cũng làm nàng suy tư!
Không sai! Nước sông này rất sâu! Coi như không đến mức mười thước tám thước, nhưng một nữ nhân tử đứng ở chính giữa, tuyệt đối cũng không có khả năng chỉ tới phần eo.
Vừa nghĩ tới đây, nàng đột nhiên dừng lại bước chân, rồi nhìn Cô Độc Chứng mang theo ánh mắt kinh ngạc và trách móc, kiên quyết mở miệng nói:
"Không thể làm như không thấy! Nếu như chuyện gì cũng dùng trốn tránh để giải quyết, kì quái sự việc như thế sẽ càng để lâu càng nhiều."
Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
"Thật ra ta là một người theo chủ nghĩa không tôn thần! Trong lòng không thần thì cũng không có quỷ! Thế nhưng từ bốn năm trước, ta đã bắt đầu tin tưởng linh hồn tồn tại."
Nàng vừa nói, tiếng khóc nữ tử ở giữa dòng sông càng lúc càng lớn.
Mỗi một tiếng kêu "Cứu mạng" vô cùng thê thảm, cho dù ai nghe thấy cũng không kìm được mà sinh lòng trắc ẩn. (cảm thông với người gặp khó khăn)
"Chúng ta cứ tiếp tục đi như vậy không phải là cách!" Như Thương nắm giữ ngược lại tay Cô Độc Chứng, rất dùng sức, nhưng cũng không có ý nghĩa thực tế. Nàng chỉ là muốn vào thời điểm này tự làm bản thân có thêm một chút động lực và dũng khí, mà Cô Độc Chứng cường đại và thần bí vừa lúc có thể thỏa mãn mong muốn của nàng.
_________________