Nhưng khi chuyển ánh mắt qua thì đã muộn!
Một chân Vạn Sự Thông đã đáp vững vàng trên sàn của thuyền Tây Dạ, khi một chân còn lại vừa nhấc lên, không biết vì sao thân thể lại bất thình lình thoáng cái lao về phía trước!
Một phát bổ nhào không phải chủ ý của hắn, mà giống như là bị một lực lượng vô hình lôi kéo cổ áo, cứ thế người bị đánh văng thảm hại ra ngoài.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, thân thể Vạn Sự Thông đâm thẳng khoang thuyền.
Lần này sức lực vô cùng lớn, một ngụm máu tươi không kiềm được liền phun ra ngoài.
"A!" Mai Mai kinh hãi, muốn xông lên.
Nhưng vừa vọt lên một bước, lại bị kéo trở về.
Đồng thời bên cạnh có gió thổi qua, nghiêng đầu sang nhìn, không còn thấy bóng dáng Như Thương.
Khi Vạn Sự Thông vọt tới khoang thuyền, Như Thương liền bay vút qua, thân hình luồn lên túm lấy Mai Mai, khuyên ngăn hắn.
Nàng không muốn ở nơi này trở mặt với người Tây Dạ, cho nên không thể có quá nhiều người đồng loạt lên thuyền.
Chỉ trong chớp mắt nàng đã đến trước mặt Vạn Sự Thông, cánh tay duỗi ra, trực tiếp giữ vững người muốn ngã quỵ xuống sàn tàu.
Lúc này, Liên Nhi nghe có tiếng động truyền đến, nữ tử có chút kinh ngạc, gấp rút hỏi:
"Đây là chuyện gì?" Vừa nói vừa quay đầu lại đi hai bước, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên không dám đi lên nữa. "Không phải có người muốn đỡ ta về sao, người đâu? Tiếng gì vậy?"
Nàng vừa hỏi vừa đưa tay lên trước, như muốn tìm kiếm thứ gì.
Lúc này, hắc y nhân kia rất tự nhiên duỗi tay về phía nàng, Liên Nhi bắt lấy hắn, tâm lập tức an định.
"Đại Tế Ti!" Nữ hài nhẹ nhàng mở miệng, hỏi hắc y nhân: "Có phải lại có đánh nhau hay không? Không phải Vương Hậu nói lần này tới không thể chủ động phát sinh rắc rối sao!"