Tần Như Thương chạy rất nhanh, giống như là dùng hết tốc độ của bản năng để chạy trối chết.
May mà con nhện biến dị có nhanh hơn nữa, cũng không thể mọc ra cánh. Thể tích dù lớn, nhưng so với người vẫn là kém rất nhiều.
Rất nhanh đám bò sát đó đã bị Như Thương bỏ rơi không thấy bóng dáng, nhưng nàng không dám tùy tiện dừng lại, bởi khó tránh khỏi có những con nhện khác ở trên đường.
Nàng phải tính toán chặn đường, hay là rốt ráo chạy tới một quãng nữa rồi chờ Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng đuổi theo, như vậy mới xem là an toàn.
Dần dần, âm thanh hai người chiến đấu với bầy nhện phát ra ở phía sau đã không còn nghe thấy nữa. Trong bóng tối nồng đậm, còn lại chỉ có mỗi mình nàng.
Lúc này, Tần Như Thương mới dừng chân, tính toán ở trong lòng thì phát hiện lộ trình có lẽ đã bị mất phương hướng.
Nàng điều chỉnh hô hấp, rồi sau đó nín thở tập trung tư tưởng, cả người hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Mãi một lúc sau, đợi xác định chung quanh không còn nhện, cũng không có dấu vết những sinh vật khác tồn tại, mới khẽ buông lỏng hơi thở.
Nhưng thần kinh thì không có thả lỏng, bởi vì đợi lâu như vậy cũng không phát hiện người ở sau lưng đuổi theo, điều này khiến cho Như Thương có chút lo lắng, có phải bản thân bị lạc đường hay không?
Tuy rằng liên tục đều là đường xuống dốc, nhưng bảy ngoặt tám rẽ, rất dễ dẫn đến sai lệch phương hướng.
Nếu cùng lúc ba người đều đi sai thì cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu chỉ có một người bị lạc, muốn hội hợp với bọn họ ở trong hoàn này, có lẽ thật không dễ dàng.
"Quỷ Đồng!" Nàng cất giọng hô to, âm thanh ở trong núi rừng tĩnh lặng vang vọng rất xa, tiếng vang từng đợt nối tiếp từng đợt, tính ra có khoảng mười lần.
Nhưng vẫn không nghe thấy đáp lại!
Tiếng hô của nàng giống như hoàn toàn bị bóng đêm cắn nuốt, kêu tới kêu lui, cũng chỉ có mỗi mình bản thân nghe thấy được.