Đây vốn là đảo hoang, nằm ở vùng biển quốc tế, lại bởi vì hàng năm bị sương mù dày đặc bao bọc, cho nên cực kỳ khó phát hiện.
Như Thương vội vàng đi về biệt thự trước mắt, rất nhanh thấy được ba bóng dáng quen thuộc.
Nàng muốn tiến lên, lại phát hiện không thể tiếp tục bước đi được nữa.
Nàng lớn tiếng kêu, thì phát hiện không người nào có thể nghe thấy giọng nói của mình.
Lúc này hình như trời đã tối, trong biệt thự sáng đèn, viên Thầm Châu dẫn đường nàng giờ lại bay tới trước mặt ba người kia, ngừng lại trên một cái bàn.
Cũng không biết mấy người kia nói thầm cái gì, chỉ thấy một người trong đó trịnh trọng đưa bàn tay về phía hạt châu kia muốn chạm vào.
Như Thương sợ hãi, nàng muốn hô to "Đừng", nhưng mắc kẹt ở cổ họng, cố gắng thế nào cũng không phát ra được.
Đỉnh biệt thự là kiểu nóc pha lê tròn, ngửa đầu là có thể nhìn thấy bầu trời, đây là thiết kế bà chị em các nàng đắc ý nhất.
Nhưng Như Thương phát hiện, khi đồng bạn đưa tay chạm vào Thầm Châu thì giống như có ánh sáng từ nóc pha lê xuyên vào, chiếu lên trên hạt châu.
Lúc này có người kêu lên:
"Quả nhiên là đêm trăng tròn hạt châu này sẽ có dị tượng!"
Lời kia vừa thốt ra, đồng bạn chạm tay vào hạt Châu đột nhiên biến mất!
Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy sợ hết hồn, bao gồm cả Tần Như Thương, mọi người gần như đồng thanh kêu tên người vừa biến mất:
"Lạc Kỳ!"
......
"Lạc Kỳ! Lạc Kỳ!" Có tiếng vang không ngừng từ trên giường truyền ra.
Trong phòng, có một người nữ tử xinh đẹp, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Vèo" một cái lập tức lướt tới bên giường hẹp, rồi sau đó lấy tay khẽ đẩy người đã nằm trên giường gần ba tháng, gọi từng tiếng:
"A Thương! A Thương! A Thương ngươi tỉnh chưa?"
Tần Như Thương mở mắt, cảm giác giống như vừa mới tỉnh lại, tầm mắt có chút mông lung, ý thức cũng có chút mơ hồ.
_________________