Cô Độc Chứng phân tích có lý, nàng không có phản bác, mà đặt lực chú ý lần nữa vào trong trang sách Dược.
Như Thương cảm thấy tất cả đều là ông trời ở giữa khéo léo an bài, nếu thứ này đến trong tay bọn họ, vậy thì nhất định là nó có tác dụng, tuyệt đối sẽ không chỉ là tình cờ.
Nàng không để ý tới hai người bên cạnh nữa, mà chỉ lo tập trung tinh lực (tinh thần và thể lực) để lật xem cuốn y thư (sách nói về thuốc).
Tốc độ khả năng đọc của nàng rất nhanh, mặc dù đây là sách dạng chữ phồn thể, nhưng vẫn bị nàng nhanh chóng lẩm nhẩm đọc xong, chỉ dùng không tới thời gian mười phút đã hiểu được đại khái.
Lúc ngẩng đầu lên, sách trên tay chỉ giữ lại một trang hình vẽ minh họa.
Như Thương mang trang giấy đưa tới trước mặt Cô Độc Chứng và Quỷ Đồng, sau đó chỉ vào phía trên tranh vẽ nói:
"Các ngươi xem, đây là ý gì?"
Trên bức tranh vẽ một đống lửa, ở trên đống lửa có vẽ một nữ nhân lõa thể đang yên lặng nằm ở trên một cái khung.
Ngọn lửa bốc cháy thiêu đốt toàn thân của nàng, vào lúc khung xương bị cắn nuốt, từ trên người nữ thi bừng bừng bốc lên sương khói.
Sương khói theo gió bay tản ra xung quanh, truyền đi rất xa cũng lan ra rất rộng lớn.
Ở chung quanh bức tranh viết hai hàng chữ nhỏ: Hương cốt La Sính, có thể giải dịch độc.
Không phải Như Thương không hiểu chữ viết và ý nghĩa bên trong bức tranh này, chẳng qua nàng muốn để Cô Độc Chứng chứng minh lại suy nghĩ của bản thân là đúng.
Nàng rất cẩn thận quan sát phản ứng của Cô Độc Chứng, phát hiện hắn sau khi xem qua trang giấy mí mắt nhẹ nhảy lên một cái, Như Thương liền hiểu, lý giải của nàng là đúng.
"Nữ tử này gọi là La Sính." Nàng thì thầm tự nói.
Cô Độc Chứng đáp:
"Chính xác!"
"Đốt thi thể của nàng, có thể giải được dịch độc."
"Không sai!"