Hiện tượng trên bầu trời hắn cũng nhìn thấy, nhưng hiện tượng khoa học như mây động đất thì Cô Độc Chứng cũng không hiểu.
Chẳng qua cảm thấy nhất định là có chuyện lớn xảy ra, tầng mây vừa dầy vừa thấp tiếp tục theo không khí bốn phía dần dần đè nén lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi, đưa tay ghìm ngựa của Như Thương và của hắn lại."Đừng đi nữa, nói rõ ràng rồi hãy đi!"
Như Thương ngừng lại, định thần một lát, sau đó chỉ vào dải mây trước mặt, nói:
"Ngươi nhìn bên kia, có phải là cổ mộ Đông Thục không?"
Cô Độc Chứng nhìn một lát, lắc đầu nói:
"Ta không rõ lắm! Cổ mộ Đông Thục ở đâu, sau khi ta vào cung mới xem được tư liệu! Biết đại khái phương hướng, nhưng chưa đến đó bao giờ."
"Ta cảm thấy là đúng!" Như Thương hít một hơi thật sâu, thúc giục: "Chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn, phải nhanh lên! Chỗ đó sợ là sắp có động đất, hơn nữa cấp độ động đất rất lớn! Nếu như phụ thân của ngươi và Tiêu Phương đều còn ở trong cổ mộ, chúng ta nhanh chóng đưa họ ra! Nếu không động đất xảy ra, chúng ta ở trên mặt đất cũng rất khó tránh, chứ đừng nói đến người ở trong cổ mộ.”
"Động đất?" Cô Độc Chứng sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại: "Thật?"
Nàng gật đầu:
"Thật! Đi nhanh đi! Giá——"
Như Thương giục ngựa chạy trước, Cô Độc Chứng theo ngay sau.
Bấy lâu nay, Chử Thiên Minh đối với phán đoán của Tần Như Thương đều tin tưởng.
Tuy nói Như Thương mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là nữ nhân không thể tránh có chút mảnh mai, xung động, nhưng hắn biết, trong đầu Tần Như Thương có rất nhiều kiến thức mà bản thân hắn cũng không biết.
Có rất nhiều chuyện, nàng luôn đưa ra những phán đoán không giống hắn, những phán đoán này lại thường ở thời khắc mấu chốt đưa đến tác dụng không ngờ.
Lần này xông về cổ mộ, hai người cắm một mũi tên ở đuôi ngựa, để ngựa này có thể chạy nhanh hơn một chút!