Nàng không chỉ thấy rõ người trên đầu thuyền, hơn nữa còn thấy được rõ số lượng.
Bởi vì nàng đang nói:
"Hai người kia đúng là có chút rãnh rỗi, còn đứng ở mũi thuyền."
Cùng lúc đó, hai tai Mai Mai khẽ nhúc nhích, trong lúc mơ hồ hình như có một âm thanh bản nhạc đang dội thẳng đến.
Tuần tự tiến dần đến, không nhanh không chậm.
Chậm rãi, rơi vào trong tai giống như dòng nước chảy nhỏ, rất dễ chịu, làm cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu một chút.
Mai Mai không biết, ngay tại lúc hắn nghe được bài hát, cũng sinh ra loại ý nghĩ này thì thân thể của mình bắt đầu không tự chủ được tìm kiếm phía trước.
Thoáng cái đã ra hơn nửa cửa sổ, làm Như Thương sợ tới mức vội vàng kéo trở lại.
Bị nàng lôi kéo, Mai Mai giống như từ trong giấc mộng thức tỉnh, người khẽ run rẩy, lập tức liền phục hồi lại tinh thần, liền mở miệng nói:
"Làm sao vậy?"
Như Thương chỉ chỉ vào lỗ tai mình, rồi chọc chọc vào ngực Mai Mai, nhỏ giọng trả lời hắn:
"Nghe được rồi? Nhớ kỹ, bài hát kia chỉ có thể dùng lỗ tai để nghe, tuyệt đối không thể dùng tâm suy nghĩ. Vừa nghĩ đến nó, ngươi sẽ bị cắn câu!"
Nàng không phải nói lời đe dọa, sở dĩ đưa ra cảnh cáo như vậy, hoàn toàn là bởi vì ngay từ lúc tiếng nhạc khúc kia lần đầu tiên lọt và tai cũng đã phân biệt được, đó chính là khi nàng trà trộn vào Tây Dạ làm vũ cơ đã từng nghe qua.
Đó cũng là lần gặp đầu tiên của nàng cùng Cô Độc Chứng, mà người thổi ra bài hát chính là hai gã dị sĩ Tây Dạ đi ở đằng trước ghế trúc của cô độc.
Ký ức nàng đối với bài hát này vẫn còn như mới, chỉ bởi vì nó thu hút hồn phách động lòng người.
Mặc dù còn chưa đến mức làm cho nàng bởi vì ái mộ mà mất đi khống chế, nhưng đối với người bình thường mà nói, vẫn rất dễ dàng bị nó ảnh hưởng.
Nàng tin tưởng hai người trước kia ở Tây Dạ đối với ca khúc này hiểu rõ hẳn là chỉ thuộc loại giai đoạn sơ cấp, mà hiện tại người thổi khúc này đạo hạnh đã rất cao thâm rồi.
Bởi vì hắn có thể làm mê hoặc Mai Mai!
Dựa vào nghị lực mà nói, Mai Mai đương nhiên không bằng nàng. Thế nhưng cũng là đệ nhất đẳng cao thủ trên giang hồ!