Lời Cô Độc Chứng vừa dứt, thật lâu Tần Như Thương cũng không có tiếp lời. Ngược lại có phần kinh ngạc nhìn về phía hắn, sau đó ở trong lòng lặng lẽ tính toán, lời vừa rồi Cô Độc Chứng nói tổng cộng có bao nhiêu chữ.
Không quan tâm tới ánh mắt ngây ngốc của Tần Như Thương, Cô Độc Chứng lại tự mình nói tiếp lời vừa rồi:
"Từng có một nữ nhân được Vương mang đến trong phòng tối vụng trộm, đó là một gian phòng tối được đóng kín vô cùng tốt, tuyệt đối không ai vào được, nhưng vẫn bị tai mắt nhìn thấy báo cho Vương Hậu. Vương Hậu dẫn người tìm đến nhưng không vào được, liền thả một con rắn độc đi vào, Tây Dạ Vương buộc phải ở trước mặt nàng để cho nữ nhân kia bị cắn chết!"
"Vậy còn Tây Dạ Vương?" Đối với rắn Tây Dạ, Như Thương luôn thấy kỳ quái, nói thí dụ như vừa rồi ở trong Hoan Hỉ điện, rắn vàng to kia muốn ăn nàng, nhưng với những người khác ở chung quanh thì thờ ơ.
Sau đó lại ăn tỳ nữ từ bên ngoài đi vào, nhóm đại thần đang quỳ lạy ở bên cạnh, nhưng ngay cả ngửi nó cũng không hề ngửi lấy một cái.
"Vì sao nó chỉ cắn nữ nhân kia mà không cắn Tây Dạ Vương?" Nàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, chờ mong Cô Độc Chứng giải thích.
Cô Độc Chứng không để nàng thất vọng, giải thích về chuyện này càng thêm rõ ràng.
Hắn nói:
"Bởi vì mỗi ngày Vương Thượng và Vương Hậu đều uống một loại thuốc dùng người sống ngâm trong nước chế tạo ra, uống thứ này vào, toàn bộ rắn sẽ không cắn bọn họ. Bọn hạ nhân cũng chỉ có tại thời điểm cần thiết mới uống một chén."
Lời tuy ngắn, nhưng Như Thương cũng hiểu được.
Hóa ra, mọi người đến dự tiệc ở Hoan Hỉ điện, trước đó đã uống qua loại nước thuốc người sống, tỳ nữ đi vào sau đó rõ ràng là không có uống, cho nên lúc rắn cắn nàng, hai lần ở dưới tình huống bỏ chạy cầu cứu vẫn không có kết quả.