Kiếp trước cậu cũng kiên trì tin tưởng Bùi Lệnh có thể giúp cậu giải cứu Diệp Vô Tình, cho dù hy vọng rất mong manh, nhưng cậu vẫn cam nguyện ở trong căn phòng nhỏ đó.
Bùi Lệnh mím chặt môi, không chịu buông tay ra, nói: “Vậy em muốn gặp ai? Vẫn là Bùi sư huynh của em sao? Lúc nãy ta đã giết hắn rồi, em sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.”
“Dù ở bất kỳ thế giới nào thì em cũng chỉ có thể nhìn thấy ta.”
Bùi Lệnh lộ ra nụ cười ngượng ngạo nhưng lại vui vẻ nói: “Bây giờ chỉ có ta.”
Hắn như đang chờ đợi lời khen của Diệp Vô Tuyết, hắn không thể kìm nén được nụ cười ở khóe miệng, đôi mắt sáng rực lửa, rõ ràng hắn đang nói ra một chuyện vô cùng tàn nhẫn, nhưng hắn lại thành thật đến mức khiến người ta lầm tưởng đó chỉ là một chuyện bình thường.
Diệp Vô Tuyết bỗng nhiên có xúc động, cậu đưa tay ra, để lên cổ Bùi Lệnh, muốn dùng chính tay mình kết thúc chuyện hoang đường này.
Bùi Lệnh ngoan ngoãn hợp tác, nhìn cậu không chớp mắt.
Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc của Bùi Lệnh ở kiếp trước, người đã muốn giết cậu vô số lần nhưng không bao giờ làm được.
Cậu biết đối phương là một con quái vật máu lạnh hắc ám, sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích, nhưng cậu vẫn tham lam hơi ấm ở đầu ngón tay và dùng chút hơi ấm ấy để an ủi bản thân.
Bùi Lệnh nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết nói: “Em thực sự hận ta đến thế sao? Vậy thì cứ giết ta đi.”
Đầu ngón tay của Bùi Lệnh vuốt ve cổ tay Diệp Vô Tuyết, giống như trêu đùa giữa hai người yêu nhau.
“Giết ta rồi em có thể rời đi. Đây không phải là điều em muốn sao?”
Bùi Lệnh đè mu bàn tay của Diệp Vô Tuyết, ngón tay để lại vài vết hằn trên cổ hắn: “Diệp Vô Tuyết, em không giết ta à?” “
Bùi Lệnh ép sát từng bước một, ngón tay của Diệp Vô Tuyết đang run rẩy, cậu biết rất rõ mình sẽ không giết Bùi Lệnh, và Bùi Lệnh cũng sẽ không để cậu đi.
Cậu sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở bên cạnh Bùi Lệnh, mà kết quả này đều do một tay cậu gây ra.
Bùi Lệnh ôm lấy cơ thể cậu, nhỏ giọng nói: “Nếu đã không muốn giết ta thì chỉ có thể ở lại bên ta.”
“Diệp Vô Tuyết, em chỉ có một cơ hội này thôi.”
Diệp Vô Tuyết không phản bác.
Bùi Lệnh giơ tay lên, những mảnh vỡ Vạn Hoa Kính vẫn còn vỡ vụn lập tức trở lại hình dạng ban đầu trong tay Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh nói: “Bây giờ ta đã hoàn toàn luyện chế được Vạn Hoa Kính, nếu em không muốn ở lại thế giới này, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu. Diệp đại ca vẫn đang đợi ở Kính Thành…”
Diệp Vô Tuyết lên tiếng: “Ta muốn giết Linh Khu của thế giới này, chàng có giúp ta không?”
Bùi Lệnh đáp tức thì: “Được, chúng ta hãy đi giết Linh Khu trước.”
Diệp Vô Tuyết chỉ nói câu này, không nói nữa.
Cậu đi kiểm tra cơ thể của Bùi Lệnh kiếp trước, trực giác mách bảo cậu Bùi Lệnh kiếp trước không thể chết dễ dàng như vậy, nhưng máu thịt trước mặt quả thực thuộc về Bùi Lệnh kiếp trước.
Bùi Lệnh giơ tay lên chặn ánh mắt của Diệp Vô Tuyết: “Đừng nhìn nữa.”
Cho dù chỉ là một đống xương thịt, hắn cũng không muốn Diệp Vô Tuyết nhìn thêm lần nào nữa.
Diệp Vô Tuyết từ đầu chí cuối không tin Bùi Lệnh kiếp trước lại chết như vậy.
Họ trở về Diệp gia, Linh Lung Tập Tranh được đặt ở đầu giường của Diệp Vô Tuyết, nếu không có lực lượng Mặc Tiên của Bùi Lệnh kiếp trước, Linh Lung Tập Tranh không thể tồn tại được lâu.
Diệp Vô Tuyết nhìn Linh Lung Tập Tranh một lúc lâu, cuối cùng mới cất nó đi.
Giết Linh Khu không phải là một việc dễ dàng.
Trước khi Diệp Vô Tuyết chết, sức mạnh của Linh Khu đã lan rộng khắp nơi.
Tu vi của Bùi Lệnh kiếp trước không thể tiêu diệt được Linh Khu, điều này tạo cơ hội cho Linh Khu cướp đi cơ thể của Diệp Vô Tuyết, cho thấy tu vi của Linh Khu cũng không thể đo đếm được.
Sau khi Bùi Lệnh luyện chế Vạn Hoa Kính, tu vi của hắn đã có thể sánh ngang với Bảo Khôn Tiên Nhân năm đó, chỉ còn cách phi thăng một bước.
Từ lúc Diệp Vô Tuyết chấp nhận cái chết của Diệp Vô Tình, tâm ma đã cản trở việc tu luyện của cậu trong một thời gian dài cuối cùng cũng được giải quyết.
Tu vi của Diệp Vô Tuyết trong hai kiếp và sự hấp thụ sức mạnh thực vật do Ngọc Tiếu Tiên để lại trong cơ thể cậu đủ để cậu đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Thần Du.
Kỳ thật bọn họ cũng không cần phải đi tìm Linh Khu, Linh Khu sẽ tự mình đến tìm cậu.
Ngay khi Bùi Lệnh kiếp trước chết, Linh Khu ắt hẳn đã nhận được tin tức, Diệp Vô Tuyết có thể cảm nhận được linh lực không ngừng dao động từ bốn phương tám hướng trong thành Việt Trung đang đến gần mình.
Diệp Vô Tuyết đang ở Việt Trung tựa như hồi đó Diệp Vô Tình bị mắc kẹt ở đây.
Cậu đứng trên cổng thành, bầu trời lại bắt đầu đổ mưa phùn.
Việt Trung luôn đổ mưa, kể từ khi cậu trở về vẫn như vậy.
Mỗi khi trời mưa, cậu sẽ nhớ đến Bùi Lệnh cầm ô ngày hôm đó.
Bùi Lệnh kiếp trước thực sự đã chết rồi sao?
Khi Diệp Vô Tuyết quay người lại, một bàn tay đặt ở eo cậu, trực tiếp ấn cậu vào tường thành.
Bùi Lệnh im hơi lặng tiếng lẻn đến sau lưng cậu, gấp gáp cắn vào dái tai Diệp Vô Tuyết.
Trong sự im lặng chết chóc của tòa thành cô tịch, chỉ còn lại hơi thở giao thoa của hai người.
Ngón tay của Bùi Lệnh chen vào các ngón tay của Diệp Vô Tuyết, lòng bàn tay nóng bỏng khiến Diệp Vô Tuyết muốn né tránh.
Cậu không thể đưa ra những phản ứng mà Bùi Lệnh mong muốn, tựa như chỉ cần cậu chấp nhận, thì chính là phản bội lại Tiểu Vân.
Diệp Vô Tuyết cắn môi, cậu không đáp lại cũng không từ chối.
Bàn tay của Bùi Lệnh chui vào cổ áo của Diệp Vô Tuyết, bóp lấy bầu ngực mềm mại giữa các ngón tay, núm vú ngứa ngáy làm da đầu cậu tê dại.
Dường như chỉ có cách này, Diệp Vô Tuyết mới có thể tìm thấy cảm giác tồn tại trong thế giới xa lạ mà quen thuộc này.
Thành Việt Trung bị bao phủ bởi một màn mưa mù mênh mông, cậu và Bùi Lệnh là hai ngọn cỏ nhỏ bé nhất trong màn mưa.
Trong thành không có sự sống, cơ thể của Bùi Lệnh ấm áp, ham muốn chiếm hữu mãnh liệt khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy mình được người khác cần thiết.
Cậu là một linh hồn lẽ ra đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu, còn Bùi Lệnh lại là một người không thuộc về thế giới này.
Bùi Lệnh cắn vào gáy cậu, khiến sống lưng cậu râm ran.
Đây là thói quen mà Bùi Lệnh để lại ở thế giới số 0015, hắn vẫn cho rằng Diệp Vô Tuyết có tuyến thể sau gáy.
Răng hắn cắn mạnh vào gáy cậu, cố gắng truyền hơi thở vào cơ thể Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết áp trán vào vách tường thô ráp, mưa mù làm ướt ngọn tóc, tạo cho cậu ảo giác như được ai đó ôm vào lòng.
Diệp Vô Tuyết bị ý nghĩ này dọa đến toát mồ hôi lạnh, cậu rũ mắt xuống, có lẽ do gần đây đối phó với Linh Khu mệt mỏi nên bị ảo giác.
Thật ra trong khoảnh khắc ấy cậu đã nghĩ rằng Bùi Lệnh kiếp trước đang ở bên cạnh cậu.
Một khi ý tưởng ngớ ngẩn kỳ quái này xuất hiện, nó sẽ không bao giờ biến mất.
Như thể sương mù và mưa phùn xung quanh là Bùi Lệnh kiếp trước đang vuốt ve cơ thể cậu, nhẹ nhàng đến mức không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng lại không thể phớt lờ.
Bùi Lệnh dùng lực nắn bóp bộ ngực của cậu, lòng bàn tay siết chặt những đường cong đầy đặn, ôm lấy hai cục thịt mềm trong tay.
Diệp Vô Tuyết cố gắng che giấu sự hoảng sợ trong lòng, không biết có phải là tưởng tượng hay không, nhưng cậu rõ ràng cảm giác được có một đôi tay khác đang đặt ở eo mình.
Vòng eo bị ấn nhẹ, cơ thể cậu bủn rủn đến không ngờ, cậu ngã về phía trước, tưởng chừng sẽ đâm sầm vào bức tường thô ráp, nhưng thay vào đó cậu lại rơi vào một màn sương mù mù mịt.
Diệp Vô Tuyết mở to mắt, lại không thấy rõ trong sương mù có người hay không.
“Diệp Vô Tuyết, em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Bùi Lệnh vang lên bên tai cậu, Diệp Vô Tuyết rùng mình, dường như Bùi Lệnh có thể nhìn thấy tất cả những gì cậu đang nghĩ.
“Có phải em đang nghĩ đến hắn không?” Giọng điệu của Bùi Lệnh trở nên lạnh lùng hơn, động tác nhẹ nhàng cũng biến thành thô bạo gấp nhiều lần.
Tay hắn bóp chặt vú Diệp Vô Tuyết, ôm Diệp Vô Tuyết vào lòng trong tư thế Diệp Vô Tuyết không thể trốn thoát.
Diệp Vô Tuyết không trả lời, không phải cậu không muốn trả lời, mà là cậu không trả lời được.
Gốc lưỡi của cậu tê dại, có thứ gì đó đâm vào miệng khiến cổ họng cậu tắc nghẽn, khiến cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Diệp Vô Tuyết có thể chắc chắn rằng Bùi Lệnh kiếp trước chưa chết.
“Diệp Vô Tuyết, em có thể chỉ nghĩ đến một mình ta thôi được không?”
Trong giọng nói của Bùi Lệnh thậm chí còn có chút cầu xin, hắn nhẹ nhàng hôn lên dái tai Diệp Vô Tuyết.
Cổ họng Diệp Vô Tuyết bị thứ gì gì đó làm cho ngứa ngáy, cằm cậu ngửa lên, nước mắt tuôn trào.
Bùi Lệnh không hề hay biết, cứ tưởng Diệp Vô Tuyết tức giận nên không trả lời.
—–
Ying Ying:
Chương sau có cảnh 3P nhưng không phải 3P:)))))