• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu là Linh Khu? Sao cậu có thể là…

Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó cậu sẽ có mối liên hệ gì với Linh Khu.

Linh Khu rất bí ẩn và mạnh mẽ, chưa một ai biết được người đứng sau Linh Khu là ai.

Tại sao Ngọc Tiếu Tiên lại nói cậu là Linh Khu, và tại sao lại nói cậu chưa trở thành Linh Khu?

Diệp Vô Tuyết tâm thần kích động, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ không hiểu: “Ngọc tiền bối, ta nghe không hiểu ngài đang nói gì. Ngài có quan hệ gì với Linh Khu? Vì sao ta phải trở thành Linh Khu? “

Ngọc Tiếu Tiên thở dài một hơi nói: “Ta có quan hệ gì với Linh Khu sao? Linh Khu là… kẻ phản bội. Có lẽ trong mắt nó, ta cũng là kẻ phản bội.”

Ngọc Tiếu Tiên như lâm vào một đoạn ký ức nào đó, Diệp Vô Tuyết hơi nghiêng người, nhìn bóng dáng Bùi Lệnh đứng ở phía sau, trong lòng cậu có chút yên tâm, suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi Ngọc Tiếu Tiên.

Xét về tu vi, trên thế giới này có thể lợi hại hơn Ngọc Tiếu Tiên cũng chẳng có mấy người.

Ngoại trừ con quái vật trong mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.

Diệp Vô Tuyết suýt thì quên mất mình còn một món pháp bảo mà Ngọc Tiếu Tiên kiêng kị, sau khi phát hiện phong ấn trên mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính đã bị nới lỏng, Diệp Vô Tuyết không sử dụng lại nó nữa.

Nếu Ngọc Tiếu Tiên nhất quyết tấn công bọn họ, Diệp Vô Tuyết chỉ có thể triệu hồi quái vật trong gương ra một lần nữa.

Tuy nhiên nếu không đến bước đường cùng, Diệp Vô Tuyết sẽ không sử dụng gương, bởi vì cậu không thể khống chế con quái vật trong gương.

Ngoài ra, điều khiến cậu sợ hãi hơn chính là, con quái vật trong gương chính là Bùi Lệnh.

Ngọc Tiếu Tiên tựa như đang độc thoại: “Linh Khu chỉ là công cụ của Thiên Đạo mà thôi, nó được tạo ra để duy trì quy tắc của Thiên Đạo, nhưng ta không muốn tuân theo những quy tắc này. Vì vậy, ta đã tự tay giết chết Linh Khu.”

Diệp Vô Tuyết sửng sốt, Ngọc Tiếu Tiên đã giết chết Linh Khu, vậy bây giờ Linh Khu là gì?

Ngọc Tiếu Tiên vuốt ve bộ lông mềm mại của con thỏ nhỏ trong lòng, có chút đáng tiếc nói: “Ta cứ tưởng Linh Khu ngu ngốc, không ngờ nó đã sớm có kế hoạch dự phòng. Linh Khu mà ta giết chỉ là một trong số nó, nó đã sớm để lại hạt giống mới.”

“Khi hạt giống mới bén rễ và nảy mầm, nó sẽ kế thừa toàn bộ ký ức và năng lực của Linh Khu và trở thành Linh Khu mới. Linh Khu hiện tại vừa là Linh Khu vừa không phải là Linh Khu.”

“Còn ngươi…” Ánh mắt Ngọc Tiếu Tiên chậm rãi rơi lên mặt Diệp Vô Tuyết, “Trước kia ta không nhận ra ngươi, bởi vì hạt giống trong cơ thể ngươi bị tổn thương, không còn dấu vết của Linh Khu.”

“Vốn dĩ ta muốn dùng ngươi làm chất dinh dưỡng cho cành hoa, mới gieo vào trong cơ thể ngươi hạt giống mới, nhưng không ngờ ngược lại còn tẩm bổ cho hạt giống của Linh Khu.”

“Bây giờ hạt giống của Linh Khu đã bén rễ trong cơ thể ngươi, cho dù ngươi không chọn hai con đường mà ta đã nói, chỉ cần Linh Khu muốn, nó có thể điều khiển cơ thể ngươi bất cứ lúc nào. Cuối cùng ngươi vẫn sẽ trở thành Linh Khu.”

Đây là sức mạnh của Linh Khu, cỏ dại diệt không hết, gió xuân thổi qua lại sinh trưởng.

Đó là lý do tại sao Diệp Vô Tuyết có cơ hội sống lại, bởi vì cậu là hạt giống của Linh Khu, đồng dạng cũng có năng lực của Linh Khu, cậu có thể nhập vào cơ thể của Diệp Vô Tuyết ở thế giới này, đổi thành linh hồn của cậu.

Khoảnh khắc cậu mở mắt ra, Diệp Vô Tuyết ở thế giới này đã chết, cậu đã vô tình giết chết một bản thân khác mà không hề hay biết.

Nếu không phải cậu chiếm cứ thân thể này, Diệp Vô Tuyết ở thế giới này cũng sẽ gặp được Bùi Lệnh ở Ngọc Hương Lâu.

Có lẽ cũng sẽ giải độc cho Bùi Lệnh và sống chung nhà với Bùi Lệnh, tất cả những gì cậu đang có, lẽ ra không nên thuộc về cậu.

Sức mạnh thực vật trong cơ thể Diệp Vô Tuyết bị kích động mãnh liệt, như thể có thứ gì đó sắp mọc ra khỏi cơ thể cậu.

Nguyên Anh mà Diệp Vô Tuyết vừa hình thành không ổn định, có xu hướng sụp đổ dưới tác động của sức mạnh thực vật.

Ánh mắt của Diệp Vô Tuyết tan rã, vẫn chưa hoàn hồn lại trước những lời nói của Ngọc Tiếu Tiên.

Tinh linh hoa nằm trong ngực Ngọc Tiếu Tiên có chút lo lắng, muốn quay về bên Diệp Vô Tuyết, nhưng Ngọc Tiếu Tiên đã nhéo gáy nó, ngăn nó cử động.

Trương Diệu Chi chỉ nhìn thấy Diệp Vô Tuyết và Ngọc Tiếu Tiên nói chuyện, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Ngọc Tiếu Tiên cố tình che giấu giọng nói của mình.

Y nóng lòng muốn cùng Bùi Lệnh thương lượng biện pháp đối phó, Bùi Lệnh vẫn đứng bất động sau lưng Diệp Vô Tuyết, điều này khiến Trương Diệu Chi cảm thấy rất kỳ lạ.

Y gọi: “Bùi huynh?”

Bùi Lệnh như không nghe thấy tiếng gọi của y, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trương Diệu Chi còn muốn hỏi lại, nhưng y nhìn thấy thân hình của Diệp Vô Tuyết lắc lư, linh lực trong cơ thể cậu bộc phát, tu vi của cậu giảm dần từ cảnh giới Nguyên Anh xuống cảnh giới Kim Đan, rồi rớt xuống cảnh giới Luyện Khí.

“Sao lại như vậy?”

Trương Diệu Chi kinh hãi, Diệp Vô Tuyết đang tự bạo Nguyên Anh để liều mạng với Ngọc Tiếu Tiên? Nhưng nhìn tình hình này, không giống như cậu muốn đồng quy vu tận với Ngọc Tiếu Tiên.

Y dùng Thiên nhãn để nhìn, linh khí thuộc về kiếm tu trong cơ thể Diệp Vô Tuyết nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là sức mạnh thuần túy và nồng hậu của thực vật.

Ngọc Tiếu Tiên hài lòng nhìn biến hóa lúc này của Diệp Vô Tuyết, chỉ khi tiêu tán hết tu vi kiếm tu, cậu mới có thể hoàn toàn hấp thu sức mạnh của thực vật.

Ngọc Tiếu Tiên cười nói: “Xem ra ngươi đã lựa chọn xong rồi, quyết định trở thành tân Linh Khu.”

Diệp Vô Tuyết ngước mắt lên nhìn Ngọc Tiếu Tiên với vẻ mặt quái lạ.

Sức mạnh của thực vật quanh quẩn cơ thể cậu, ăn sâu vào linh mạch của cậu như một con cá bơi lội rồi lấp đầy linh phủ của cậu, tuy nhiên Diệp Vô Tuyết lại cực kỳ kháng cự với sức mạnh thực vật này.

Cậu tuyệt vọng cảm nhận tu vi kiếm tu trong cơ thể mình đang bị sức mạnh của thực vật ăn mòn từng chút một, ký ức luyện kiếm với Diệp Vô Tình và Bùi Lệnh trong đầu dường như dần dần trở nên mờ nhạt trong quá trình đó.

Trở thành Linh Khu sao?

Sau khi trở thành Linh Khu, Diệp Vô Tuyết sẽ đi đâu? Trên đời có còn Diệp Vô Tuyết nữa không?

Đôi mắt của Diệp Vô Tuyết di chuyển, càng trở rõ ràng trong suốt hơn dưới tôi luyện của sức mạnh thực vật.

Thế giới này không thể không có Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tình không thể không có đệ đệ, Bùi Lệnh cũng không thể… không thể không có Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết nắm chặt bàn tay, dùng mảnh gương cứa vào lòng bàn tay mình, máu như hạt châu rơi xuống mảnh vỡ Vạn Hoa Kính.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta sẽ không trở thành Linh Khu.”

Khi Ngọc Tiếu Tiên nhìn rõ động tác của Diệp Vô Tuyết, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa như không ngờ có người có thể từ chối sự cám dỗ trở thành Linh Khu.

Điều khiến cô ta sợ hãi hơn nữa chính là, con quái vật trong gương sắp xuất hiện.

Ngọc Tiếu Tiên ra tay muốn lấy chiếc gương ra khỏi tay Diệp Vô Tuyết.

Tuy nhiên đã chậm một bước, mặc dù cô ta lấy đi tấm gương, nhưng máu của Diệp Vô Tuyết đã lan tràn trên mặt gương, phong ấn phía sau bị máu gột rửa không còn nguyên vẹn, mất đi khả năng phong ấn.

Ngọc Tiếu Tiên ném chiếc gương lên không trung, phóng toàn bộ pháp lực của mình vào chiếc gương, cố gắng phá hủy chiếc gương trước khi con quái vật xuất hiện.

Chiếc gương này được làm từ mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính nên cô ta không thể dễ dàng phá hủy nó được.

Diệp Vô Tuyết mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm gương giữa không trung.

Cậu nín thở tập trung, không dám chớp mắt, lần này cậu phải nhìn rõ bộ dạng của con quái vật trong gương.

Thế nhưng không có gì xuất hiện.

Ngay cả Ngọc Tiếu Tiên cũng thu lại một nửa pháp lực, nghi hoặc nhìn về phía chiếc gương.

Diệp Vô Tuyết không thể tin được, cậu nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Lệnh.

Con quái vật trong gương không xuất hiện, là bởi vì con quái vật đó luôn ở bên cạnh cậu.

Bắt đầu từ khi nào?

Từ Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ nhất hay Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai?

Nếu người này là Bùi Lệnh kiếp trước, vậy người bị cậu dùng Ngọc Phách Châm đâm bị thương ở Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai là ai?

Vẻ mặt của Bùi Lệnh bình tĩnh như một bức tượng ngọc trầm mặc, không thể cảm nhận được chút xíu hỉ nộ ái ố nào trên người hắn.

Đặc biệt là đôi mắt kỳ dị đó, tựa như không có gì có thể để lại dấu vết trong mắt hắn.

Ngọc Tiếu Tiên thu hồi pháp lực, đang định cầm lấy chiếc gương xem chuyện gì đang xảy ra, chiếc gương giữa không trung đột nhiên bay về phía sau Ngọc Tiếu Tiên, hòa vào chiếc gương trang điểm bị vỡ nằm trên bãi cỏ.

Một lát sau, có một vật khác bay tới, chính là chiếc vòng cổ Yến Đạo Không đang đeo.

Kính Yêu ở Kính Thành quả nhiên là mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính hóa thành.

Khi các mảnh vỡ tiếp tục được hoàn thiện, tấm gương phía trên Kính Thành trở nên hoàn chỉnh và sáng loáng hơn, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của mọi người trong gương.

“Đây là… Vạn Hoa Kính?”

Trương Diệu Chi vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của tấm gương này.

Hầu như ai cũng thèm muốn sức mạnh của Vạn Hoa Kính, ngay cả Trương Diệu Chi cũng bị nó mê hoặc.

“Bây giờ Vạn Hoa Kính gần như đã hoàn thiện, nếu mảnh vỡ còn lại cũng được bổ sung, liệu ba ngàn thế giới trong lời đồn có phải cũng được mở ra không?”

Ngọc Tiếu Tiên cũng bị Vạn Hoa Kính hấp dẫn, cô ta muốn phá vỡ quy tắc Thiên Đạo, Vạn Hoa Kính có lẽ sẽ có tác dụng.

Cô ta là người duy nhất ở Kính Thành có tu vi nửa bước phi thăng, không ai có thể cạnh tranh với cô ta để giành được chiếc Vạn Hoa Kính gần như hoàn chỉnh.

Dây leo bay ra khỏi tay áo Ngọc Tiếu Tiên, bao vây Vạn Hoa Kính vào trong dây leo.

Lúc này Diệp Vô Tuyết hoàn toàn không phản ứng gì với biến hóa bên ngoài.

Trong mắt cậu chỉ có Bùi Lệnh, không, phải nói là Bùi Lệnh kiếp trước.

Đầu lưỡi cậu đắng chát nói: “Thật ra không có Ảo Cảnh Thực Hư tầng thứ hai nào phải không? Hết thảy đều là ảo cảnh do huynh thao túng Mộng Yểm tạo ra, huynh đầu độc ta, khiến ta nghĩ huynh ấy là Kính Yêu, lừa ta dùng Ngọc Phách Châm đâm huynh ấy.”

Khi Diệp Vô Tuyết nói những lời này, trái tim cậu như bị cây Ngọc Phách Châm kia đâm thật mạnh.

Vậy mà cậu lại nhận lầm người, đâm bị thương Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh đâu rồi, hiện giờ Bùi Lệnh đang ở đâu? Huynh ấy bị cậu đâm bị thương rồi, nhất định là đau lắm.

Nước mắt của Diệp Vô Tuyết rơi xuống.

Bùi Lệnh cử động cơ thể, muốn đưa tay đón lấy những giọt nước mắt của Diệp Vô Tuyết, nhưng nước mắt của Diệp Vô Tuyết lại xuyên qua lòng bàn tay hắn, rơi thẳng xuống đất.

Bùi Lệnh cười đến là dịu dàng, hắn nói: “Diệp Vô Tuyết, chào mừng em trở về…”

Đôi mắt đẹp đến quỷ dị của hắn đột nhiên rơi xuống, lấp đầy khoảng trống cuối cùng trong Vạn Hoa Kính.

Vạn Hoa Kính tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng nóng rực của nó khiến Ngọc Tiếu Tiên cũng phải lùi bước.

Trương Diệu Chi nhìn về phía Vạn Hoa Kính, lẩm bẩm nói: “Vạn Hoa Kính, mở ra rồi.”

—–

Phó bản Vạn Hoa Kính đã mở! Tiểu Bùi chuẩn bị đăng nhập tài khoản của mình.

—–

Ying Ying:

– Gợi ý chương sau:

Ba ngàn thế giới, em chỉ thích tin tức tố của anh:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK