Một mùi hương cực kỳ dâm dật và quyến rũ khiến Diệp Vô Tuyết thất thần trong giây lát.
Hình như cậu đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó.
Bụng Diệp Vô Tuyết thắt lại, một cảm giác ngứa ran chưa từng có tràn xuống hạ thể, dương v*t đang được ngậm trong miệng nhanh chóng sung huyết trở nên cứng ngắc.
Toàn thân Diệp Vô Tuyết nóng bừng, cậu nghi ngờ là do bởi mùi hương đó.
Cậu đã nhìn thấy cảnh tượng giống như thế này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu là nhân vật chính được chăm sóc, trong khi vừa xấu hổ vừa tức giận, sự kích thích không thể diễn tả thành lời khiến da đầu cậu tê dại.
Hai chân cậu bị dang rộng ra hết cỡ, dương v*t dưới háng rơi vào một nơi nóng ẩm, đầu lưỡi quét qua quy đầu, liên tục liếm vào lỗ tiểu.
Diệp Vô Tuyết không thể kiểm soát nước nhờn chảy ra, cậu cảm thấy ghê tởm cơ thể mình vô cùng.
Cậu ghét những người đầu hàng trước dục vọng, nhưng không ngờ bản thân mình cũng không chịu nổi sự trêu chọc của đối phương.
Ba ngón tay thọc vào trong cơ thể cậu càng giống như khiêu khích, lỗ đít của cậu bị cưỡng ép mở rộng, ngón tay nong ra phần thịt mềm rồi đi sâu dần vào trong.
Sự xâm nhập như vậy khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, chỉ cần đối phương muốn, hắn có thể đâm xuyên qua cơ thể cậu, mổ xẻ bụng của cậu.
Nỗi sợ hãi đó khiến cơ thể cậu căng chặt, cậu có ảo giác như khoảnh khắc tiếp theo chính là cái chết, khi đầu ngón tay của đối phương chạm vào nơi nào đó, Diệp Vô Tuyết đột nhiên run lên.
Nơi cậu dễ bị tổn thương nhất, lại mang đến cho cậu nỗi sung sướng mãnh liệt nhất mà cậu chưa từng trải qua.
Cậu không thể để cho đối phương biết điểm yếu của mình, nhưng đối phương như thể nghe thấy tiếng lòng của cậu, hiểu rất rõ cơ thể của cậu, cố ý dùng ngón tay đâm vào phần thịt mềm nhạy cảm trong lỗ sau của cậu.
Cào nhẹ nó tới lui, khoái cảm dần dần tích tụ, ban đầu Diệp Vô Tuyết còn muốn chịu đựng phản kháng lại, không muốn đối phương đạt được ý muốn.
Thế nhưng trước sau đều bị kích thích cùng một lúc, Diệp Vô Tuyết rất nhanh đã bại trận.
Một ngày trước cậu còn đang suy nghĩ làm sao mới trốn thoát được truy đuổi trong cảnh khốn cùng, vậy mà bây giờ cậu lại đang nằm trên giường cao gối mềm, đắm chìm trong biển dục vô tận.
Mọi chuyện trong quá khứ tựa như một giấc mộng, Diệp Vô Tuyết cắn môi, nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn thấy Bùi Lệnh khi hai mắt vẫn còn sáng.
Có lẽ là khi ở trên Yên Vân Phong, Bùi Lệnh vẫn chưa đến Bùi gia, Diệp Vô Tình vẫn còn sống, Diệp Vô Tuyết một lòng một dạ chỉ muốn vượt qua Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết đã không còn hiểu được lòng ganh đua của mình đối với Bùi Lệnh, là bởi vì muốn giành lấy sự chú ý của Diệp Vô Tình, hay là vì muốn Bùi Lệnh thể hiện ra nhiều cảm xúc khác nhau với mình hơn.
Nhưng mỗi lần Bùi Lệnh thể hiện ra cảm xúc, cậu sẽ luôn cảm thấy đặc biệt tự hào.
Lần hiếm hoi Bùi Lệnh thể hiện cảm xúc với cậu, có lẽ là sau khi cậu đánh bại Tần Đình trong Đại hội tỷ thí Tiên Môn.
Diệp Vô Tuyết đắc ý vô cùng, đến nỗi không hề hay biết rằng Yến Dung Nguyệt đã nổi lên hứng thú với cậu.
Là nhân tài kiệt xuất của Yên Vân Phong, và là niềm hy vọng tương lai của Bùi gia, Bùi Lệnh cũng nổi trội vượt bậc.
Hai người đối mắt từ xa, không nói một lời, Diệp Vô Tuyết có thể nhìn ra khuôn mặt của Bùi Lệnh đã trở nên ôn hòa và bình tĩnh hơn sau khi kết đan, lộ ra chút nét tương đồng với hồi còn nhỏ.
Đã nhiều năm trôi qua, Diệp Vô Tuyết vẫn có thể nhớ rõ ràng cảnh tượng lúc đó.
Ánh mắt của Bùi Lệnh, tướng mạo, thậm chí là cả bộ quần áo hắn mặc khi đó…
Cảm giác chua chát dâng lên hết đợt này đến đợt khác, Diệp Vô Tuyết nhất thời mất tập trung, cứ thế mà xuất tinh vào trong miệng đối phương.
Chờ đến lúc Diệp Vô Tuyết lấy lại tinh thần, người nọ đã nuốt hết tinh dịch của cậu.
“Ngươi… ngươi…!”
Diệp Vô Tuyết xấu hổ tức giận đến nói không nên lời, cậu kinh ngạc vì lúc này mà cậu lại nghĩ tới Bùi Lệnh, càng tức giận đối phương không biết liêm sỉ đến vậy.
Người nọ nâng mông của cậu lên, một giọng nói khàn khàn khó nghe truyền vào tai Diệp Vô Tuyết: “Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì đó? Lẽ nào là Bùi sư huynh của ngươi?”
Diệp Vô Tuyết sống chết phủ nhận: “Không phải!”
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của mình, tự nhiên cũng không biết, vừa rồi dưới sự gây sức ép của hắn, hai má cậu đỏ bừng, đôi mắt tuy đờ đẫn nhưng lại đong đầy nước, đa tình lại như vô tình.
“Thật sự nên để Bùi sư huynh của ngươi nhìn thấy bộ dạng hứng tình của ngươi lúc này.”
Đối phương nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời rút ngón tay ra khỏi lỗ sau của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết nghe thấy ba chữ “Bùi sư huynh” từ trong miệng đối phương càng cảm thấy khó chịu lạ thường, liền biện bạch: “Ngươi, ngươi không được bôi nhọ ta với, với Bùi sư huynh…”
Đối phương hừ lạnh một tiếng, không hề tin lời nói của cậu.
Hắn đè chặt đùi của Diệp Vô Tuyết, nói ra những lời cực kỳ xấu xa: “Ngươi đã từng làm chuyện này với Bùi sư huynh rồi phải không?”
Diệp Vô Tuyết nói: “Sao có thể đánh đồng Bùi sư huynh với một kẻ điên như ngươi chứ!”
Bùi Lệnh biết mình không nên hỏi, câu trả lời nhận được chỉ khiến hắn phiền muộn, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Bùi Lệnh nói: “Nếu Bùi sư huynh của ngươi cũng nghĩ tới chuyện này thì sao?”
Nếu Diệp Vô Tuyết biết, Bùi sư huynh của cậu thực ra là một tên điên, cũng muốn làm những chuyện này, liệu từ nay về sau Diệp Vô Tuyết có chán ghét vị Bùi sư huynh đó không?
Diệp Vô Tuyết sửng sốt, cậu nói: “Bùi sư huynh… Huynh ấy sẽ không…”
Nếu Bùi sư huynh từng nghĩ tới, nếu giờ phút này đối phương là Bùi sư huynh, thì Diệp Vô Tuyết sẽ thế nào?
Sự thù địch bấy lâu nay của Bùi Lệnh đối với vị Bùi sư huynh kia bắt nguồn từ sự phẫn nộ khi ham muốn chiếm hữu Diệp Vô Tuyết của hắn bị khiêu chiến, bây giờ câu trả lời của Diệp Vô Tuyết khiến hắn nhận ra rằng, mọi thứ hắn đang có, thật ra đều là do vị Bùi sư huynh kia bố thí.
Bởi vì Bùi sư huynh sẽ không, nên Diệp Vô Tuyết mới quay sang ôm hắn.
Sự căm phẫn của Bùi Lệnh hóa thành thực thể, toàn bộ ảo cảnh Mộng Yểm như bị nung đốt trong lò lửa, cơ thể Diệp Vô Tuyết hơi đổ mồ hôi, làn da trắng như tuyết bị nung cho đến khi trở nên trong suốt như ngọc.
Hắn nắm lấy một chân của Diệp Vô Tuyết giơ cao lên, lỗ sau bị ngón tay nới lỏng ra một khe hở, lối vào non nớt ngây ngô này chưa từng có ai thật sự tiến vào.
Bố thí của Bùi sư huynh thì đã sao? Thân thể của Diệp Vô Tuyết chỉ thuộc về hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.
dương v*t của Bùi Lệnh chống vào mông Diệp Vô Tuyết, hắn không để ý đến sự vùng vẫy của cậu, quy đầu trực tiếp đẩy vào trong lỗ sau của Diệp Vô Tuyết.
Thân thể Diệp Vô Tuyết run lẩy bẩy, cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Bùi Lệnh chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ trầm thấp, như muốn thúc giục hắn nhanh hơn nữa, sâu hơn nữa.
Bùi Lệnh cúi đầu hôn lên môi Diệp Vô Tuyết, nhẹ giọng nói: “Được, ta sẽ đâm vào sâu hơn.”
Diệp Vô Tuyết cắn chặt lấy môi hắn, nhưng Bùi Lệnh không cảm thấy đau đớn, mà ngược lại hắn còn cho rằng Diệp Vô Tuyết đang đáp lại nụ hôn của hắn.
Cơ thể hắn bao trọn lấy thân thể Diệp Vô Tuyết, dương v*t cương cứng hoàn toàn xông vào lỗ sau chật hẹp, sự chênh lệch kích thước khiến Diệp Vô Tuyết vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu.
Hiện tại Diệp Vô Tuyết quá gầy gò, chiếc bụng phẳng lì nên có thể nhìn rõ hình dáng của dương v*t nhô lên.
Diệp Vô Tuyết đơn thuần cực kỳ, cậu không biết phải đáp trả thế nào, chỉ biết dùng tay đẩy lồng ngực không ngừng tiến lại gần của Bùi Lệnh.
Cơ mà Bùi Lệnh đã quá quen thuộc với cơ thể Diệp Vô Tuyết, hắn không cần Diệp Vô Tuyết có phản ứng gì nhiều, môi hắn áp vào cổ Diệp Vô Tuyết cắn mút từng chút một.
Bộ ngực tạm thời chưa trở lại vẻ căng mọng như xưa, nhưng núm vú vẫn rất nhỏ nhắn đáng yêu, khi răng hắn cắn nhẹ một cái, lỗ sau của Diệp Vô Tuyết cũng sẽ nhạy cảm phản ứng lại.
Diệp Vô Tuyết bất lực trước sự sa đọa của cơ thể, cậu bị dục vọng đẩy về phía trước, dưới sự va chạm kịch liệt, cậu lại trở nên tràn đầy tinh lực và hưng phấn như vừa rồi.
Cậu không muốn khuất phục, nhưng cậu chỉ có thể nhượng bộ.
Mùi hương ngày càng nồng nàn của đối phương chính là liều thuốc kích dục mạnh mẽ đối với cậu.
Hình như cậu có chút ký ức về mùi hương này…
Bùi Lệnh không cần phải giả vờ phá lệ phóng túng buông thả, hắn ôm lấy cơ thể Diệp Vô Tuyết và ** cậu không ngừng nghỉ.
Trong tư thế nguyên thủy và bản năng nhất, hắn đâm sâu vào lỗ hậu của Diệp Vô Tuyết từ phía sau, Diệp Vô Tuyết quỳ dưới người hắn, cơ thể vô lực nằm bò trên giường, hai cánh mông kẹp chặt lấy dương v*t của Bùi Lệnh, miệng đít bị chịch đến sưng tấy sẫm màu.
Sức khỏe của Diệp Vô Tuyết yếu ớt, cậu bị ** đến ngất đi, tỉnh dậy lại bị lôi kéo làm một lúc lâu.
Bùi Lệnh không biết mệt mỏi, hắn có thể khống chế màn đêm, có thể khiến Diệp Vô Tuyết nằm trên giường làm tình với hắn mãi mãi.
Tuy nhiên, khi Diệp Vô Tuyết ngất đi lần thứ hai, Bùi Lệnh đã buông cơ thể Diệp Vô Tuyết ra.
Bùi Lệnh cố tình xuất tinh đầy người Diệp Vô Tuyết nhưng không dọn sạch chúng, ngày mai Diệp Vô Tuyết với bộ dạng nhếch nhác như thế này sẽ làm sao đi gặp Bùi sư huynh của cậu đây?
Việc đầu tiên Diệp Vô Tuyết làm khi tỉnh dậy với cơ thể đau nhức chính là lần mò tìm dây buộc tóc mà cậu đã cất đi trước đó.
Đây là thứ duy nhất Diệp Vô Tình để lại cho cậu, cậu không thể làm mất nó.
Trong lúc gấp lại dây buộc tóc, cậu cảm thấy đầu ngón tay nhói đau, là một cây kim bạc.
Sau khi bị kim bạc đâm vào ngón tay, trong đầu Diệp Vô Tuyết hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Có một giọng nói vang lên bên tai nói cho cậu biết, thế giới cậu đang sống hiện tại không phải là thực tế, mà chỉ là Ảo Cảnh Thực Hư, cậu phải dùng kim bạc đâm vào cơ thể Kính Yêu mới có thể thoát ra khỏi Ảo Cảnh Thực Hư.
Diệp Vô Tuyết có chút hoang mang.
Cậu không biết Ảo Cảnh Thực Hư là cái gì, nên vẫn đặt cây kim bạc về vị trí cũ.
Cậu còn chưa kịp rửa sạch tinh dịch dính nhớp trên người, thì đã nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Lệnh ngoài hành lang.
Diệp Vô Tuyết không cần nhìn cũng biết trên giường bây giờ rất bừa bộn, vết tích trên người cậu càng khó mà che giấu, vì vậy cậu nhanh chóng kéo màn giường xuống.
Màn giường nhẹ nhàng buông xuống, Bùi Lệnh cũng đi tới cửa.
“Hôm nay ngươi thấy thế nào?”
Khi giọng nói của Bùi Lệnh vang lên, trong lòng Diệp Vô Tuyết có chút cay đắng.
Cậu được Bùi Lệnh cho ở lại đã là hiếm có lắm rồi, chuyện tối qua cậu phải giải thích với Bùi Lệnh như thế nào đây?
Diệp Vô Tuyết bình tĩnh nói: “Đa tạ Bùi sư huynh quan tâm. Hôm nay ta… rất tốt.”
Bùi Lệnh nói: “Vậy thì tốt. Nếu ngày mai ta không bận việc gì sẽ lại đến thăm ngươi.”
Bùi Lệnh không mở cửa bước vào, lẽ ra Diệp Vô Tuyết phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, nhưng cho đến khi tiếng bước chân của Bùi Lệnh xa dần rồi biến mất, trái tim treo lơ lửng của cậu vẫn không thả lỏng.
Lồng ngực cậu trống rỗng.
Diệp Vô Tuyết chui ra khỏi màn giường, cậu không tìm thấy giày ở cạnh giường nên chỉ có thể dùng chân trần đi tới nơi Bùi Lệnh vừa đứng, ngay cả lòng bàn chân bị mảnh vỡ cắt rách cũng không hay biết.
Gió thổi qua hành lang, Diệp Vô Tuyết lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
——-
Ying Ying:
Rồi là H dữ chưa, sao thấy buồn quá vậy nè: (((((