• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Lệnh đã từng nói với Diệp Vô Tuyết rất nhiều lần rằng, nếu Diệp Vô Tuyết còn đem hắn nhận thành một người khác, hắn sẽ móc đi đôi mắt của Diệp Vô Tuyết, thế nhưng đôi mắt mà hắn thà làm tổn thương chính mình chứ không nỡ động vào, giờ đây lại xám xịt nhìn hắn.

Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy hắn, cũng không nhìn thấy bất cứ ai.

Cái người ban ngày còn kiên cường giả vờ làm một chính nhân quân tử bỗng dưng bị bóc trần, cảm xúc đau lòng tiếc thương lẽ ra nên có giờ khắc này lại biến thành mừng thầm.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể nhốt Diệp Vô Tuyết ở thế giới này, khiến Diệp Vô Tuyết chỉ có thể dựa dẫm vào hắn.

Đôi mắt này không thể nhìn thấy hắn, cũng không thể nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, liền nhanh chóng bành trướng trong đáy lòng Bùi Lệnh.

Hắn chưa bao giờ là người rộng lượng như Diệp Vô Tình, tất cả những gì hắn làm trước đây chỉ là làm theo sở thích của Diệp Vô Tuyết, đóng vai một Bùi Lệnh trong cảm nhận của Diệp Vô Tuyết.

Bao gồm cả hắn hiện tại, cũng đang đóng giả là Bùi sư huynh mà Diệp Vô Tuyết vẫn luôn nhớ nhung.

Nhưng bây giờ Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy, không biết người trước mặt kỳ thật chính là hắn, hắn có thể làm Bùi Lệnh chân chính một lần.

Hắn u ám, vặn vẹo, đầy những ham muốn hủy diệt.

Bàn tay của Bùi Lệnh nắm lấy cổ Diệp Vô Tuyết, hơi dùng lực một chút, làn da trắng như tuyết lõm xuống dưới đầu ngón tay hắn, mạch đập của Diệp Vô Tuyết nảy lên, như thể nó sẽ không bao giờ dừng lại.

Ngay cả khi trong bộ dạng đáng thương như bây giờ, cậu vẫn phải mở to mắt, tỏ vẻ bướng bỉnh, dùng ngón tay cào vào mu bàn tay hắn, cố gắng thoát khỏi gôm cùm của hắn.

Khuôn mặt tái nhợt của Diệp Vô Tuyết đột nhiên đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng hồng, giống như một đóa hoa bị ép chín, vẻ đẹp của đóa hoa chín muồi có cái giá của nó, thường chúng chỉ rực rỡ trong chốc lát.

Trước cái chết đang đến gần, làn da của Diệp Vô Tuyết hồng hào, đôi mắt mông lung mờ ảo, tựa như van xin, lại tựa như ngoan cố.

Đáng tiếc, vẻ đẹp này chỉ tồn tại rất ngắn ngủi, chẳng bao lâu nữa, màu xám chết chóc sẽ len lỏi vào da thịt của Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh thả ngón tay ra, Diệp Vô Tuyết thở hổn hển, trên má cậu vẫn còn một vệt đỏ ửng, lại biến hóa sang một vẻ đẹp khác.

Bùi Lệnh khẩn cấp muốn giành lấy mọi thứ cho mình, hắn nắm lấy cổ chân Diệp Vô Tuyết, mặc dù Diệp Vô Tuyết gầy gò nhưng phản ứng bản năng của cơ thể vẫn còn đó, không dễ khuất phục hắn như vậy.

“Ngươi buông ra… buông ta ra…!”

Dù sao Diệp Vô Tuyết cũng đã ở Yến gia một thời gian, khi đối phương tới gần cậu liền biết đối phương có ý đồ gì.

Đáng tiếc, sự chênh lệch về sức mạnh đã khiến cậu nhanh chóng bị đối phương đánh bại.

Diệp Vô Tuyết không hiểu tại sao đối phương lại có ham muốn với một người đàn ông gầy trơ xương xấu xí như cậu.

Trước kia cậu còn có chút nhan sắc, nếu không cũng không bị lão tổ Yến gia nhìn trúng.

Thế nhưng sau nhiều lần bôn ba sống lưu lạc, hai mắt mù lòa, diện mạo của cậu đã không còn như xưa.

Người bình thường không vào được Bùi gia, có thể xuất hiện ở đây cũng chỉ có con cháu thế gia, sao họ có thể để mắt tới cậu chứ?

Vừa rồi cậu nhắc tới Bùi Lệnh, đối phương không hề có chút kiêng kỵ nào, chẳng lẽ người nọ thật sự không sợ Bùi Lệnh sao? Hay là… Bùi Lệnh đã biết, hắn đã ngầm đồng ý chuyện này?

Diệp Vô Tuyết bây giờ không còn là Diệp Vô Tuyết của quá khứ, liệu Bùi Lệnh có còn là Bùi Lệnh ban đầu nữa không?

Huống chi ngay từ đầu Bùi Lệnh và cậu đã không có bao tình cảm đáng nói.

Diệp Vô Tuyết ở Yến gia đã bị ép nhìn thấy rất nhiều cảnh quan hệ tình dục, vốn tưởng là ngươi tình ta nguyện, quan hệ hòa hợp tốt đẹp, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy được một tia khoái cảm nào.

Khi ngón tay của đối phương ấn vào bắp đùi cậu, ký ức ngày xưa lại lần nữa ùa về, Diệp Vô Tuyết cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi chiếc giường dưới thân.

Diệp Vô Tuyết quỳ trên giường, nhưng đối phương lại rất săn sóc, trước khi quỳ xuống, hắn còn lót một tấm nệm mềm dưới đầu gối cậu, sau đó đưa tay cởi đai lưng của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết hoảng sợ giơ tay định bắt lấy tay của đối phương, nhưng lại bị đẩy ra.

Một cánh tay của cậu bị giữ chặt ấn ra sau lưng, khiến cậu không thể quay lại ngăn cản việc người kia đang tiếp tục làm.

Diệp Vô Tuyết vẫn còn tia hy vọng cuối cùng, hy vọng đối phương có thể kịp thời dừng tay.

“Bây giờ ngươi thả ta ra, ta có thể không nói với bất cứ ai, kể cả Bùi sư huynh. Cũng chính là người đứng đầu hiện tại của Bùi gia…”

Bùi Lệnh cười khẽ một tiếng, lúc này rồi mà trong đầu Diệp Vô Tuyết vẫn chỉ có Bùi sư huynh.

Bây giờ Bùi sư huynh là hắn, dâm tặc hái hoa cũng là hắn, người Diệp Vô Tuyết đang nghĩ tới cũng là hắn, người cậu ghét cũng là hắn.

Bùi Lệnh cố ý làm cho giọng nói của mình có vẻ khàn khàn âm trầm: “Hắn biết thì đã làm sao?”

Lúc này Diệp Vô Tuyết đã rơi vào lưới của hắn, dù cậu có trốn đi đâu thì kết cục cũng như nhau.

Diệp Vô Tuyết kinh ngạc tột cùng, cậu không thể tưởng tượng được trên thế giới hiện giờ còn có ai có thể nói những lời như vậy sau khi nghe tên Bùi Lệnh, ngay cả Yến Dung Nguyệt cũng không ngông cuồng đến vậy.

Trong lúc lôi kéo, quần của Diệp Vô Tuyết bị tuột xuống, đôi chân của cậu gầy đi rất nhiều, đặc biệt là phần xương nhô ra ở đầu gối, mắt cá chân cũng gầy đến mức đáng thương, một tay Bùi Lệnh có thể ôm trọn Diệp Vô Tuyết vào lòng.

Bùi Lệnh nắm lấy chân Diệp Vô Tuyết kéo xuống dưới người, hắn đưa ngón tay về phía trước rồi nhận ra có sự khác biệt nhỏ.

Đây là mộng cảnh Mộng Yểm mà hắn đã tạo ra sau khi gặp Bùi sư huynh của Diệp Vô Tuyết.

Hắn sợ cuối cùng Diệp Vô Tuyết sẽ chọn Bùi sư huynh, hắn thà tạo ra một mộng cảnh, giả làm Bùi sư huynh của Diệp Vô Tuyết.

Trong mộng cảnh này, mọi thứ đều do Bùi Lệnh điều khiển, lẽ ra không nên có quá nhiều thay đổi.

Nhưng Diệp Vô Tuyết lại khác.

Trước đó ở trong cơn mưa, Bùi Lệnh cho rằng Diệp Vô Tuyết vì gầy yếu nên dáng người mới khác đi.

Bây giờ hắn mới biết, Diệp Vô Tuyết ở đây không phải là người song tính, tự nhiên sẽ không có bộ ngực nở nang và âm hộ ẩm ướt như Diệp Vô Tuyết mà hắn thường thấy.

Diệp Vô Tuyết có quá nhiều chuyện chưa nói cho hắn biết, nhưng bây giờ Bùi Lệnh cũng không muốn biết đáp án nữa.

Dù thân thể Diệp Vô Tuyết có như thế nào, thì Bùi Lệnh cũng chỉ muốn Diệp Vô Tuyết.

Từ khi Bùi Lệnh nói ra câu đó, Diệp Vô Tuyết vẫn chưa nói thêm câu nào, cậu gục đầu xuống, như thể coi đây là một sự trừng phạt, chỉ cần cậu chịu đựng cho qua, đợi đến khi trời sáng, đợi đến khi Bùi sư huynh đến, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Chỉ cần Bùi Lệnh muốn, hắn có thể khiến nơi này mãi mãi là đêm tối.

Ngón tay của Bùi Lệnh cưỡng ép đâm vào trong lỗ sau của Diệp Vô Tuyết, nơi này chưa từng có ai tiến vào, phản ứng ngây ngô của Diệp Vô Tuyết cũng chứng tỏ cậu chưa từng quan hệ thân mật với ai.

Cái lỗ đang cắn chặt ngón tay của Bùi Lệnh, muốn thêm một ngón tay cũng rất khó khăn, Diệp Vô Tuyết run rẩy kịch liệt, sau lưng nhô lên từng đốt xương sống, chỉ có da bọc xương, một chút thịt dư thừa cũng không thấy.

Bùi Lệnh không tiếp tục xâm nhập nữa, hắn dùng tay còn lại nắm lấy dương v*t của Diệp Vô Tuyết.

Nếu Diệp Vô Tuyết không phải là người song tính, vậy thì nơi có thể đạt được khoái cảm nhất trên cơ thể cậu hiển nhiên là dương v*t.

Bùi Lệnh ôm Diệp Vô Tuyết vào lòng, ngực và lưng chạm nhau, mông của Diệp Vô Tuyết dán vào dương v*t cương cứng dưới háng hắn.

Diệp Vô Tuyết vốn định giả chết đến cùng đột nhiên có phản ứng, cậu thuận tay sờ xuống phía dưới, liền sờ phải một thứ gì đó cứng rắn nóng hổi, lập tức khiến mặt cậu nóng bừng.

Bùi Lệnh đã nhiều lần chứng kiến dáng vẻ thành thạo của ​​Diệp Vô Tuyết trêu chọc hắn, đột nhiên nhìn thấy Diệp Vô Tuyết thẹn thùng vì chạm vào dương v*t của mình, hắn cũng lấy làm bất ngờ.

Bàn tay Bùi Lệnh nắn vuốt lên xuống dương v*t của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết vẫn còn là xử nam, mới đầu cậu còn cắn chặt môi, ra vẻ thờ ơ không có hứng thú.

Diệp Vô Tuyết cơm ăn áo mặc còn không đủ, hơi đâu mà nghĩ đến những chuyện này, lại thêm những việc làm của Yến gia, càng khiến cậu chán ghét những chuyện này.

Bùi Lệnh nhận thấy sự phản kháng và thờ ơ của Diệp Vô Tuyết, sự lãnh đạm đó có thể đẩy người ra xa vạn dặm, giống hệt như sự khinh thường mà Diệp Vô Tuyết vô tình thể hiện vào ngày thường.

Diệp Vô Tuyết càng cư xử như vậy, người ta càng muốn phá vỡ lớp vỏ bọc của cậu.

Bùi Lệnh rất tham lam, thật ra Diệp Vô Tuyết cũng giống như hắn, trong đầu toàn là suy nghĩ dâm đãng đen tối, hắn có thể cùng Diệp Vô Tuyết chìm xuống vực sâu.

Hắn dùng đầu ngón tay niết quy đầu của Diệp Vô Tuyết, cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên, nhưng dương v*t dưới háng cậu vẫn không cương cứng.

Bùi Lệnh nhớ lại, lúc trước ở Ngọc Hương Lâu, Diệp Vô Tuyết đã dùng miệng ngậm dương v*t của hắn hắn, dùng miệng làm hắn cương cứng.

Bùi Lệnh đỡ hai chân của Diệp Vô Tuyết lên, cúi đầu xuống, ngậm lấy dương v*t mềm nhũn dưới háng Diệp Vô Tuyết.

Trong cổ họng Diệp Vô Tuyết phát ra một tiếng kêu trầm thấp không thể tin được, sau đó là một trận giãy dụa còn dữ dội hơn.

Bùi Lệnh đè lại bụng Diệp Vô Tuyết, trong khi bú liếm dương v*t, ngón tay của hắn vẫn nhét ở trong lỗ sau của Diệp Vô Tuyết, hắn cố đưa vào ba ngón tay, trước sau đều bị kích thích, triệt để mở ra cơ thể và ham muốn bị phong bế của Diệp Vô Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK