Nhóc người hầu nhét tấm lụa đỏ vào tay Diệp Vô Tuyết rồi đẩy cậu ra khỏi cửa.
Diệp Vô Tuyết đầu óc mù mờ đi qua hành lang vừa xa lạ vừa quen thuộc, cậu quay đầu lại hỏi cậu nhóc đi theo mình: “Ta phải lấy ai?”
Nhóc người hầu kinh ngạc không thôi: “Thiếu gia, sao ngay cả lấy ai cậu cũng không biết vậy? Đương nhiên là Tiểu Bùi công tử cậu ngày nhớ đêm mong chứ còn ai nữa.”
Diệp Vô Tuyết thăm dò: “Tiểu Bùi công tử mà ngươi nói là Bùi Lệnh phải không?”
Nhóc người hầu ù ù cạc cạc: “Tất nhiên rồi.”
Diệp Vô Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Vậy Đại Bùi công tử là…”
Lời còn chưa nói xong cậu đã nhìn thấy người kia ở cuối hành lang, khi nhìn rõ mặt của đối phương thì cậu đã có câu trả lời.
Đôi mắt đen láy của Bùi Lệnh không còn sâu như trước, mà lại có một cảm giác trong suốt mỹ lệ, khi đôi mắt đó nhìn về phía Diệp Vô Tuyết, dường như trong tròng mắt không hề có cậu.
Khiến Bùi Lệnh trông càng giống một bức tượng Thần vô cảm, trên quần áo điểm xuyết những hoa văn màu tím nhạt, chầm chậm đi về phía Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Bùi sư huynh…”
Sao lại là Bùi Lệnh kiếp trước? Chẳng lẽ cậu phải thành thân với Bùi Lệnh kiếp trước?
Nhóc người hầu cũng nói theo: “Chào Đại Bùi công tử.”
Diệp Vô Tuyết lập tức nhìn về phía cậu nhóc: “Ngươi nói cái gì? Huynh ấy là Đại Bùi công tử? Nhưng huynh ấy là Bùi Lệnh mà.”
Nhóc người hầu đáp với vẻ đương nhiên: “Đúng vậy. Đại Bùi công tử là Bùi Lệnh, Tiểu Bùi công tử là Bùi Lệnh.”
Nghe giọng điệu của cậu nhóc, cứ như cậu ta đang nói về hai người hoàn toàn khác nhau vậy, mà những người có mặt ở đây cũng không có bất kỳ phản đối nào.
Bùi Lệnh bước tới trước mặt Diệp Vô Tuyết rồi dừng lại, Diệp Vô Tuyết không khỏi trở nên căng thẳng.
Cậu vẫn luôn có chút sợ hãi với Bùi Lệnh kiếp trước, kiếp trước cậu không nhìn thấy, nỗi sợ hãi cũng nhẹ đi rất nhiều, nhưng lần nữa đối mặt với Bùi Lệnh, cậu luôn không biết phải làm thế nào mới đúng.
Người đứng trước mặt cậu là người duy nhất biết được những chuyện cậu đã trải qua ở kiếp trước, từng nhìn thấy cậu suy sụp, nhìn thấy cậu yếu đuối, nhìn thấy cậu tuyệt vọng, và cuối cùng là nhìn thấy cái chết của cậu.
Sự tồn tại của Bùi Lệnh kiếp trước khiến Diệp Vô Tuyết hoang mang với tất cả những gì mình đang có ở hiện tại, mỗi lần hắn xuất hiện, đều như muốn đánh thức Diệp Vô Tuyết khỏi giấc mộng đẹp.
Bùi Lệnh đưa tay ra, Diệp Vô Tuyết chợt cảm thấy bụng đau nhói, những đường vân mà Bùi Lệnh lưu lại ở đó đang đốt cháy làn da của cậu, giống như đang trừng phạt cậu.
Tuy nhiên, cơn đau nhức nhối đã nhanh chóng biến mất, tựa như chỉ là ảo giác của Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh nói: “Ta tới vừa đúng lúc, không bỏ lỡ thời khắc thành thân của em.”
Đôi mắt trong suốt của Bùi Lệnh nhìn Diệp Vô Tuyết, giọng nói của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, trên khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng, không có chút oán giận hay không cam lòng nào như những người khác đã nói, cứ như huynh trưởng của Diệp Vô Tuyết đến chúc mừng tân hôn của cậu vậy.
Không hiểu sao Diệp Vô Tuyết lại cảm thấy có chút chua chát, cậu gật đầu nói: “Cảm ơn Bùi sư huynh.”
Diệp Vô Tuyết nghĩ, quả nhiên nơi này là Ảo Cảnh Thực Hư.
Bùi Lệnh kiếp trước lại có thể nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này, như thể họ thân thiết với nhau như huynh đệ thủ túc vậy.
Bùi Lệnh nói: “Giữa ta và em không cần nói cảm ơn.”
Diệp Vô Tình luôn hy vọng cậu và Bùi Lệnh có thể chung sống hòa thuận, nếu y nhìn thấy được cảnh này, e là sẽ cười đến mặt mày nở hoa.
Đầu kia của tấm lụa đỏ trong tay Diệp Vô Tuyết rơi xuống, kéo lê vài bước trên mặt đất, Diệp Vô Tuyết không phát hiện ra.
Bất chợt cảm nhận được sức nặng ở đầu kia của tấm lụa đỏ, Diệp Vô Tuyết rũ mắt xuống, nhìn thấy đầu kia của tấm lụa là Bùi Lệnh.
Lẽ ra Bùi Lệnh phải thả tay ra ngay lập tức, nhưng hắn lại cố tình nắm đầu còn lại của tấm lụa đỏ, theo bước chân của Diệp Vô Tuyết tiến lên một bước, một bước, rồi lại một bước.
Diệp Vô Tuyết sửng sốt, đáng ra cậu nên chạy nhanh đến với Tiểu Bùi công tử đã chờ đợi rất lâu, nhưng cậu lại cùng Bùi Lệnh mỗi người cầm một bên tấm lụa đỏ đi qua hành lang chín khúc.
Tấm lụa đỏ tuột khỏi tay Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết cuộn tấm lụa lại, lập tức đi về phía hỉ đường.
Giờ này phút này, cậu cảm thấy mình đúng là một kẻ bạc tình, thậm chí cậu còn không dám nhìn mặt của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết rời xa hành lang chín khúc tĩnh mịch, bước vào hỉ đường ồn ào náo nhiệt.
Cảm giác tội lỗi với Bùi Lệnh một khắc trước đã tiêu tan hơn nửa khi cậu nhìn thấy Diệp Vô Tình đang ngồi trong hỉ đường.
“Ca ca!”
Diệp Vô Tuyết mặc kệ những quan khách xung quanh, lập tức lao vào vòng tay Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tình mà cậu chạm vào ấm áp và sống động biết mấy.
Diệp Vô Tình không hài lòng chỉnh lại y phục bị Diệp Vô Tuyết kéo nhăn, nhìn Diệp Vô Tuyết khóc tèm lem mặt mày nói: “Cũng có phải đệ gả ra ngoài đâu, sao lại khóc thành thế này?”
Diệp Vô Tình lấy tay lau nước mắt cho Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết sửng sốt một hồi liền nắm lấy tay Diệp Vô Tình.
Trên lòng bàn tay Diệp Vô Tình có một vết sẹo, Diệp Vô Tuyết chưa từng thấy bao giờ.
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt Diệp Vô Tình, không chỉ lòng bàn tay, trên mặt Diệp Vô Tình còn có mấy vết sẹo nhỏ.
Người này là giả? Là Ảo Cảnh Thực Hư!
Diệp Vô Tuyết không thể vung kiếm về phía Diệp Vô Tình, mặc dù biết đây là Ảo Cảnh Thực Hư của Kính Yêu, và Diệp Vô Tình chỉ là một ảo ảnh, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn bằng lòng tự lừa dối chính mình.
Diệp Vô Tình nói: “Mau lau sạch nước mắt đi, Tiểu Bùi nhìn thấy sẽ cười đệ đó.”
Diệp Vô Tuyết thôi khóc, thiếu chút nữa quên mất mình sắp phải bái đường thành thân.
Tiểu Bùi công tử mà cậu sắp lấy đã đến hỉ đường, khuôn mặt được che bởi một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, nhưng nhìn dáng vẻ cậu có thể biết người đó là Bùi Lệnh.
Có vẻ như Bùi Lệnh cũng được sức mạnh Ngũ hành đưa đến đây giống như cậu.
Tấm lụa đỏ trong tay Diệp Vô Tuyết được đưa đến tay Bùi Lệnh, Bùi Lệnh giơ tay lên, để lộ chiếc vòng tay màu tím quanh cổ tay.
Diệp Vô Tuyết mừng rỡ nói: “Bùi Lệnh, là huynh phải không?”
Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, giọng nói của Bùi Lệnh nghe có chút buồn bực: “Ngoài ta ra, em còn muốn thành thân với ai nữa?”
Bùi Lệnh xoắn tấm lụa đỏ quanh lòng bàn tay hai lần, khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại.
Trước đó, Diệp Vô Tuyết còn nói đùa yêu cầu Bùi Lệnh chuẩn bị ngũ kim, nhưng không ngờ hai người sắp thành thân ở đây rồi.
Diệp Vô Tuyết không có phụ mẫu, chỉ có một ca ca, có lạy đương nhiên cũng chỉ lạy một mình huynh trưởng.
Nếu như Diệp Vô Tình thật sự nhìn thấy cậu và Bùi Lệnh bái đường thành thân, liệu y có vui mừng như bây giờ không?
Thế nhưng Diệp Vô Tình ở kiếp trước không nhìn thấy Diệp Vô Tuyết mặc hỉ phục, nhưng Ảo Cảnh Thực Hư đã giúp Diệp Vô Tuyết thực hiện được tâm nguyện này.
Thảo nào Ảo Cảnh Thực Hư khó đột phá đến vậy, đôi khi dù biết rõ đó là ảo ảnh, nhưng bản thân vẫn sẽ trầm mê trong nó.
Diệp Vô Tuyết xoay người đứng đối diện với Bùi Lệnh, mỗi người cầm một đầu dải lụa đỏ, Bùi Lệnh vốn đã cao hơn cậu, hắn đội chiếc khăn trùm đầu lại càng cao hơn Diệp Vô Tuyết.
Chưa từng thấy tân nương nhà ai lại cao ráo tráng kiện như vậy.
Quan khách ồn ào đòi vén khăn trùm đầu của Bùi Lệnh lên để xem dung nhan của tân nương, với tính tình của Bùi Lệnh, hắn đương nhiên không muốn bị quần chúng vây xem, để tránh Bùi Lệnh nổi giận trước mặt mọi người, Diệp Vô Tuyết đè chặt chiếc khăn trùm đầu của Bùi Lệnh bằng một tay, giả vờ tức giận nói: “Đây là tân nương tử của ta, các người không được nhìn.”
Hỉ phục đỏ thắm tôn lên dung mạo mỹ lệ của cậu, cậu tựa như một đóa hoa mẫu đơn được tô điểm thêm son phấn, đẹp đến rung động lòng người.
Nếu Bùi Lệnh nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ vén khăn trùm đầu của mình lên rồi đội nó lên đầu Diệp Vô Tuyết.
Trong tiếng cười ồn ã ở hỉ đường, hai vị tân lang và tân nương được đưa vào động phòng, Diệp Vô Tình bước tới ngăn lại đám người, trừ khi uống hết rượu ở đây, nếu không thì không được phép đi quấy rầy đêm tân hôn của Diệp Vô Tuyết.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên, nhìn Bùi Lệnh dưới ánh nến, vậy mà lại thấy hắn có mấy phần khác xưa.
Hai má Bùi Lệnh ửng hồng, ánh mắt thủy chung dán chặt vào khuôn mặt Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết cố ý tiến lại rất gần, lông mi sắp chạm vào chóp mũi Bùi Lệnh, cậu cười nói: “Ta còn chưa làm gì mà, sao huynh lại đỏ mặt rồi?”
Bùi Lệnh nói: “Là do bộ đồ này… nóng quá.”
Diệp Vô Tuyết cười cười: “Nếu nóng thì để ta giúp huynh cởi ra nhé.”
Cậu thò tay kéo đai lưng của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh đè lại mu bàn tay của Diệp Vô Tuyết, gò má hắn càng đỏ hơn, hắn nói: “Không được.”
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, gương mặt diễm lệ áp sát Bùi Lệnh, cậu nói: “Chúng ta đã thành thân rồi, tại sao không được?”
Khó lắm mới được ức hiếp Bùi Lệnh một lần, tất nhiên Diệp Vô Tuyết sẽ không bỏ qua cho hắn.
Cậu cởi đai lưng của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh căng thẳng đến mức không biết phải nhìn đi đâu.
Diệp Vô Tuyết dừng lại, nói: “Quên mất một việc.”
Bùi Lệnh nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, chỉ mới cởi đai lưng thôi có cần phải bày ra bộ dáng như thế không?
Phản ứng của Bùi Lệnh khiến Diệp Vô Tuyết trở nên nghiêm túc, bất kể có phải là Ảo Cảnh Thực Hư hay không, thì hai người quả thực đã thành thân rồi.
Diệp Vô Tuyết nghiêm túc nói: “Đầu tiên ta phải hôn huynh trước.”
Khoảnh khắc cậu nâng mặt Bùi Lệnh lên kề môi tới gần, Diệp Vô Tuyết liền nhắm mắt lại.
Bùi Lệnh dè dặt cắn đầu lưỡi của Diệp Vô Tuyết, như lo Diệp Vô Tuyết bị hoảng sợ.
Diệp Vô Tuyết cau mày, trong cổ họng phát ra âm thanh nỉ non, càng khiến người ta muốn nuốt chửng cậu.
Bùi Lệnh đưa tay ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết, vén vạt áo của cậu lên, để lộ ra một chút da thịt trắng nõn trong lớp hỉ phục, nhưng nó đã nhanh chóng bị ngón tay Bùi Lệnh xoa nắn đến đỏ bừng.
“Bùi…”
Diệp Vô Tuyết hối hận vì đã trêu chọc Bùi Lệnh, dường như Bùi Lệnh càng tỏ ra ngại ngùng thì hắn càng ra sức bắt nạt cậu hơn.
Lòng bàn tay Bùi Lệnh dán vào da thịt của Diệp Vô Tuyết, thò tay vào chiếc áo yếm bó sát người nhất.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run rẩy, Bùi Lệnh đang dùng tay bóp vú cậu, ngón tay nắm lấy chiếc khuyên trên núm vú của cậu.
Là chiếc khuyên Bùi Lệnh kiếp trước đã đeo cho cậu ở trong thủy kính, Diệp Vô Tuyết không thể tháo ra, chỉ đành để nó lưu lại trên đầu nhũ của mình.
Bình thường thì không phiền hà gì mấy, có pháp thuật thì có thể che giấu được nó, nhưng khi đưa tay chạm vào sẽ sờ thấy một chiếc vòng nhỏ trên đầu núm vú.
Khuyên vú móc vào núm vú, nếu hơi dùng lực kéo một chút sẽ có cảm giác đau nhói ở đầu núm, ngoài cảm giác đau rát còn có cảm giác tê dại.
Diệp Vô Tuyết cho rằng Bùi Lệnh nhất định sẽ hỏi nguồn gốc của chiếc khuyên vú này, nhưng Bùi Lệnh lại không hỏi gì, thay vào đó hắn còn dùng ngón tay liên tục chơi đùa với chiếc khuyên vú, vừa lôi kéo vừa nắn bóp, khiến núm vú của Diệp Vô Tuyết nhanh chóng sưng lên, mà núm vú bên còn lại không được dày xéo như vậy, trông cô quạnh không chịu nổi.
Lưng Diệp Vô Tuyết dựa vào lồng ngực Bùi Lệnh, Bùi Lệnh đỡ lấy cổ Diệp Vô Tuyết, cúi đầu hôn lên môi Diệp Vô Tuyết, cảm giác hơi ngạt thở khiến đầu óc Diệp Vô Tuyết ngẩn ngơ.
Cổ áo trước ngực Diệp Vô Tuyết mở banh, dây áo yếm cũng bị lỏng, một nửa áo yếm uyên ương dính sát vào ngực, một nửa rớt xuống, để lộ ra núm vú đeo vòng khuyên.
Có thể mơ hồ nhìn thấy những đường vân màu vàng xanh trên bụng Diệp Vô Tuyết lại hiện lên.
————
Ying Ying:
– Rồi đó, đố các bạn Bùi Lệnh này là Đại Bùi hay Tiểu Bùi nè?:))))