• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Lệnh cởi áo ngoài ra, những chỗ bột phấn rơi xuống thủng rất nhiều lỗ, huống chi là lưng của Bùi Lệnh.

Sau khi trâm cài tóc bị gãy, mái tóc dài của Bùi Lệnh buông xuống thắt lưng, đúng lúc che khuất tấm lưng của hắn, Diệp Vô Tuyết chưa kịp thấy vết thương của hắn nặng đến mức nào, thì cơ thể của Bùi Lệnh đã chìm trong dòng nước.

Sương càng dày đặc, nước suối càng lạnh lẽo, Diệp Vô Tuyết chỉ vốc nước lên uống một ngụm đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cậu cũng không biết làm sao mà Bùi Lệnh có thể chịu đựng nổi.

Trên người Diệp Vô Tuyết không dính quá nhiều bột phấn, chỉ có một vết bỏng nhỏ trên mu bàn tay, đau đớn như kiến cắn quả thật khó chịu, ngâm tay vào nước lạnh cho đến khi tê dại thì mới coi như đỡ được đôi chút.

Mái tóc đen của Bùi Lệnh ướt đẫm, hắn nhắm mắt ngồi trong dòng suối, trên trán lấm tấm mồ hôi, nỗi đau mà hắn phải chịu gấp trăm lần Diệp Vô Tuyết, nhưng hắn vẫn chịu đựng mà không rên tiếng nào.

Tâm trạng của Diệp Vô Tuyết rất phức tạp.

Cậu cứ tưởng Bùi Lệnh không ưa mình, nhưng không ngờ vào thời khắc nguy hiểm, hắn lại nhào tới trước mặt cậu.

Diệp Vô Tình không có ở đây, Bùi Lệnh không cần phải giả vờ làm huynh đệ tình thâm với cậu.

Diệp Vô Tuyết nhìn chằm chằm Bùi Lệnh một lúc, lông mi của Bùi Lệnh khẽ động, hắn chầm chậm mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh vẫn giữ vẻ mặt xa cách mà Diệp Vô Tuyết đã quá quen thuộc, hắn nói: “Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta không sao.”

Diệp Vô Tuyết nhìn vùng da bị bỏng đỏ trên bả vai hắn, liền biết Bùi Lệnh không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cậu mới cứng miệng như vậy.

Bùi Lệnh mới vừa cứu cậu, cậu không thể mặc kệ hắn, thế là cậu cởi giày, xắn ống quần lên, muốn xuống nước xem vết thương trên lưng Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh thấy cậu vén tà áo muốn đi tới, liền nói: “Ngươi đừng tới đây.” Hơi thở của hắn ngắt quãng, giọng nói lại gấp gáp, nói xong liền ho kịch liệt, gương mặt cũng dần đỏ bừng.

Chắc chắn Bùi Lệnh đã bị thương không nhẹ, lúc này còn sĩ diện không cho Diệp Vô Tuyết đến gần, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào cẳng chân lộ ra ngoài của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết nói: “Tuy ta không biết giải độc của ong ăn tóc, nhưng ta có loại bột giải độc khác, có lẽ sẽ có chút tác dụng với vết thương của huynh.”

Trong lúc nói chuyện với Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết bị trượt chân, suýt thì ngã xuống nước.

Diệp Vô Tuyết vội vã bưng kín bột giải độc trong ngực, may là vẫn chưa bị dính nước, sau đó cậu mới cảm thấy lòng bàn chân mình đau nhói, một tia máu từ từ nổi lên mặt nước.

Bùi Lệnh thấy thế lập tức nói: “Ngươi cứ đứng đó đừng nhúc nhích, để ta đi qua.”

Tiếng nước vang lên, Bùi Lệnh đang ngồi đã đứng dậy, khi hắn đứng lên khỏi mặt nước, bọt nước lả lướt rơi xuống, cơ thể quanh năm luyện kiếm không ngừng nghỉ chẳng thua kém gì người tu luyện thể chất.

Cố tình hắn còn có vẻ ngoài nho nhã phong độ, mái tóc ướt sũng vắt trên vai, tựa như một đóa sen thuần khiết vừa chớm nở.

Bùi Lệnh bước lại gần Diệp Vô Tuyết, nửa người trên cởi trần, thắt lưng còn đọng giọt nước chưa khô, lúc bước đi vòng eo hiện rõ ràng, Diệp Vô Tuyết chợt nhớ tới trong mộng, Bùi Lệnh sẽ kéo tay cậu khoát lên chỗ đó, cơ bụng của Bùi Lệnh săn chắc, sức mạnh bộc phát đột ngột khiến cậu không thể chịu nổi.

Hai chân Diệp Vô Tuyết đang ngâm trong nước, nhưng lòng bàn tay cậu lại đổ mồ hôi.

Lẽ ra cậu nên sớm quên hết những chuyện đã xảy ra trong mộng, một Bùi Lệnh dịu dàng như vậy hoàn toàn không chân thật.

Bùi Lệnh đã đi tới trước mặt Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “E rằng bột giải độc của ngươi không có tác dụng, độc của loài ong ăn tóc không dễ trị như vậy.”

Diệp Vô Tuyết lấy lại tinh thần, cậu nói: “Để ta thử xem, nếu không được lại thử cách khác.”

Bùi Lệnh cau mày, hình như hắn rất không muốn để cho Diệp Vô Tuyết nhìn thấy vết thương trên lưng mình.

Hắn giơ tay lên, để lộ ra vết thương bỏng đỏ ở bắp tay, nói: “Ngươi không tin thì cứ thử đi.”

Quả nhiên vết thương của Bùi Lệnh còn nghiêm trọng hơn của Diệp Vô Tuyết, khu vực dính phải bột phấn gần như bị đốt cháy đến tận xương, vậy mà Bùi Lệnh vẫn tỏ ra không quan tâm, hắn tìm một kiện y phục khoác lên người, không cho Diệp Vô Tuyết nhìn thấy những vết thương khác.

Diệp Vô Tuyết lấy bột giải độc ra bôi lên vết thương trên cánh tay Bùi Lệnh, nghe thấy tiếng hít vào của hắn, cậu lập tức nhẹ tay lại, khẽ khàng thổi thổi lên miệng vết thương, ngước mắt lên nhìn hắn: “Đỡ được chút nào không?”

Bùi Lệnh ừm một tiếng, nói: “Có lẽ cũng hữu dụng.” Hắn dừng một chút lại nói: “Chúng ta đi lên trước đi.”

Lúc này Diệp Vô Tuyết mới cảm thấy hai chân mình đã tê cứng vì lạnh, cũng không còn cảm nhận được vết thương ở lòng bàn chân có bao nhiêu đau đớn.

Sau khi lên bờ, Bùi Lệnh không nhắc đến vết thương trên lưng nữa, Diệp Vô Tuyết biết Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, chắc chắn hắn sẽ không để cho Diệp Vô Tuyết thấy mình tội nghiệp.

Nhưng Diệp Vô Tuyết cũng đồng dạng không muốn mắc nợ Bùi Lệnh, kiếp trước cậu đã được Bùi Lệnh cứu, hiện tại cậu đã trọng sinh, tất nhiên là muốn sớm ngày trả hết nợ.

Diệp Vô Tuyết nhất quyết muốn bôi thuốc cho Bùi Lệnh, lưng Bùi Lệnh bị thương nên di chuyển khó khăn, chiếc áo khoác trên vai bị Diệp Vô Tuyết kéo xuống, để lộ ra tấm lưng bị bỏng hết một lớp da.

Bùi Lệnh vốn đã có vết thương cũ trên lưng, người tu tiên cũng có một số thuật pháp có thể tái tạo làn da, nhưng Bùi Lệnh chưa từng sử dụng nó.

Hắn từng nói muốn dùng những vết thương này để khích lệ bản thân, không quên mất nỗi nhục ngày xưa.

Diệp Vô Tình còn khen hắn có khí phách, nhưng Diệp Vô Tuyết lại tỏ ra khinh thường, cảm thấy Bùi Lệnh chỉ toàn nói những lời hay ho để lừa Diệp Vô Tình.

Bây giờ khi cậu trực tiếp đối mặt với những vết thương bị bỏng trên toàn bộ tấm lưng của hắn, cậu cũng phải ngơ ngác trong chốc lát.

Cậu không dám tưởng tượng đã có bao nhiêu bột phấn bị rắc lên lưng Bùi Lệnh, mà Bùi Lệnh đã phải kiên trì biết bao mới có thể chịu đựng cơn đau rát như thiêu đốt đó cho đến tận bây giờ.

Bùi Lệnh ngữ khí bất thiện nói: “Ta đã nói không cần ngươi bôi thuốc.”

Hắn lại muốn khoác áo lên, lưng hắn đã bị bỏng nặng, vết thương rất xấu xí, nói không chừng da thịt đã bị lở loét, vết thương gớm ghiếc như thế hắn không muốn để Diệp Vô Tuyết nhìn thấy.

Quả nhiên, Diệp Vô Tuyết sau khi nhìn thấy cũng bị làm cho khiếp sợ.

Bùi Lệnh cực kỳ bực tức, từ lâu hắn đã biết Diệp Vô Tuyết rất nông cạn, thứ cậu thích đơn giản chỉ là một vẻ ngoài hoàn hảo.

Bây giờ lưng hắn gớm ghiếc như vậy, ngay cả mã ngoài tốt đẹp cũng chẳng còn.

(Tội Tiểu Bùi quá chời… Bị thương đến vậy mà anh chỉ lo bị em chê xấu: (((()

Diệp Vô Tuyết đè lại mu bàn tay Bùi Lệnh rồi nói: “Huynh đừng cử động, coi chừng đụng đến vết thương.”

Diệp Vô Tuyết thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, trước tiên cậu đổ bột giải độc lên những vùng bị thương nghiêm trọng, thi triển một ít pháp thuật lên đó, có thể giảm bớt chút ít đau rát, thế nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.

Diệp Vô Tuyết nói: “Vết thương trên lưng huynh quá nghiêm trọng, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta sẽ đi tìm đại phu.”

Diệp Vô Tuyết không giỏi y thuật, cậu sợ lưng Bùi Lệnh sẽ đau đến mức không chịu nổi, ai biết Bùi Lệnh sau khi nghe cậu nói vậy liền giận dỗi, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn bôi thuốc thì khỏi bôi, dù sao mấy ngày nữa độc cũng sẽ tự hết.”

Diệp Vô Tuyết không hiểu: “Ai nói ta không muốn bôi thuốc cho huynh? Rõ ràng là tại huynh không chịu phối hợp. Huynh vì cứu ta mới bị thương nặng như vậy, ta chăm sóc cho huynh là lẽ đương nhiên.”

Lời này vừa nói ra, Bùi Lệnh lập tức mặc áo vào, hắn nói: “Ta không phải muốn cứu ngươi.”

Hắn mím môi, cũng biết lời này không đáng tin, liền nói thêm: “Ta ra ngoài cùng ngươi, Diệp đại ca nói chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau.”

Câu trả lời nằm trong dự đoán, Diệp Vô Tuyết thật muốn cười nhạo chính mình, vậy mà đã có lúc, cậu tưởng rằng Bùi Lệnh thật lòng muốn cứu cậu.

Không phải vì Diệp Vô Tình, mà vì Bùi Lệnh muốn cứu Diệp Vô Tuyết.

(Chỉ muốn nói cái ngày hai đứa hiểu lòng nhau còn xa lắm: ((((()

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta hiểu.”

Không thể quay lại ngôi miếu hoang nữa, cũng không biết Cầu Vồng và Mây có bị ong ăn tóc làm bị thương không.

Hai người đi dọc theo con suối về phía hạ lưu, chẳng bao lâu đã tìm thấy một ngôi nhà bên bờ suối.

Sắc trời đã hừng sáng, Diệp Vô Tuyết gõ cửa gỗ mấy lần, quấy rầy con chó đen đang trông cửa, nó cách một cánh cửa sủa bọn họ không ngừng, chẳng bao lâu sau, một cô bé đi ra, ghé vào khe cửa cảnh giác nhìn bọn họ.

“Các người là ai?” Cô bé hỏi.

Diệp Vô Tuyết huơ huơ mu bàn tay bị thương, nói: “Bọn ta bị thương rồi, muốn xin tá túc một ngày.”

Cô bé nhìn vết thương trên mu bàn tay cậu hồi lâu rồi nói: “Có phải hai người đã đến ngôi miếu hoang cách đây hai mươi dặm không?”

Diệp Vô Tuyết gật đầu, sau đó cô bé mới mở cửa, là một bé gái khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trông có vẻ ngây ngô, cô bé nói mình cũng từng gặp phải mấy con ong ở trong miếu hoang, mu bàn tay của cô cũng bị đốt một mảng lớn, phải qua mấy ngày mới lành lại.

Cô bé chỉ vào một căn phòng nói: “Đây là phòng của ca ca ta, sức khỏe của huynh ấy không tốt, các người nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền huynh ấy. Căn phòng kia vốn là của mẹ ta, nhưng bà đã mất, hiện tại không có ai ở, hai người có thể tạm ở đó. Hai người không được đến sân sau, nơi đó ta đang trồng hoa.”

Cô bé nói rất nhiều, kể hết mọi chuyện trong nhà chỉ trong vài câu.

Căn dặn xong những điều này, cô bé liền xách thùng gỗ đi ra sân sau, Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đi vào căn phòng trống duy nhất, nơi này tuy nhỏ nhưng vẫn tốt hơn ngôi miếu đổ nát nhiều.

Quần áo của Bùi Lệnh ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt hắn tái nhợt, chắc là chất độc của loài ong ăn tóc lại bắt đầu phát tác.

Diệp Vô Tuyết ấn vai hắn bảo hắn ngồi xuống, sau đó kéo cổ áo hắn ra xem vết thương trên lưng hắn.

Thấy thuật pháp mình thi triển lên vết thương đã hết tác dụng, Diệp Vô Tuyết lại thi thuật thêm lần nữa, cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể Bùi Lệnh đã thả lỏng, hiển nhiên thuật cậu thi triển có tác dụng.

Diệp Vô Tuyết nghi hoặc, thuật trị liệu thông thường nhất mà cậu sử dụng có thể giải độc của ong ăn tóc sao?

Diệp Vô Tuyết nói: “Nếu lại đau nữa huynh phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp huynh.”

Sau đó cậu lại nghĩ, e rằng có đau đến chết thì Bùi Lệnh cũng sẽ không nói gì, vì vậy cậu đổi ý nói: “Một khắc sau ta sẽ thi thuật lần nữa.”

Bùi Lệnh ngồi trên giường nhắm mắt điều tức, muốn dùng pháp lực bức độc ra ngoài.

Thấy Bùi Lệnh đang tập trung giải độc, Diệp Vô Tuyết quay người đi cởi áo của mình.

Cảm giác ươn ướt trên ngực khiến cậu bồn chồn không yên, trước đó ở trong miếu đã rỉ ra vài giọt sữa, trải qua một đêm giằng co, sữa lại tiếp tục rỉ ra nhiều hơn, áo bên trong đã bị sữa thấm ướt rồi.

Băng vải buộc ngực của cậu đã bị vứt lại trong ngôi miếu, bộ ngực mất đi sự kiềm chế trĩu nặng xuống dưới, hình như còn to hơn lúc trước.

Ngực của Diệp Vô Tuyết bị căng sữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK