• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại kiếp trước, Diệp Vô Tuyết thừa nhận rằng mình không đối xử tốt với Bùi Lệnh cho lắm, thậm chí có thể gọi là hung ác.

Cậu và Diệp Vô Tình vẫn luôn sống dựa dẫm vào nhau, tự dưng lại có thêm một người làm phân tán sự chú ý của ca ca, Diệp Vô Tình đã dạy Diệp Vô Tuyết rằng cậu cũng nên coi Bùi Lệnh như ca ca mình, điều này đã khơi dậy lòng đố kị mạnh mẽ của Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh chỉ hơn Diệp Vô Tuyết có một tuổi, cậu không chịu gọi hắn là ca, bình thường chỉ toàn gọi hắn bằng tên đầy đủ.

Bùi Lệnh lạnh nhạt với cậu, nhưng lại rất nhiệt tình với Diệp Vô Tình, khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy uất ức khó chịu khôn tả.

Diệp Vô Tuyết sẽ giấu kiếm của Bùi Lệnh rồi một mình xuống núi, để lại mình Bùi Lệnh ở trên núi tìm kiếm cả đêm.

Cậu sẽ đổi quà sinh thần Bùi Lệnh tặng cho Diệp Vô Tình thành bộ quần áo rách nát dính mực, Bùi Lệnh kịp thời phát hiện ra đã lật đật cất quần áo đi, nói dối Diệp Vô Tình rằng mình chưa chuẩn bị quà.

Diệp Vô Tuyết cầm món quà mà hắn đã chuẩn bị rất lâu, đứng bên cạnh Diệp Vô Tình nhướng mày hả hê.

Mới đầu Bùi Lệnh đoán rằng Diệp Vô Tuyết đang cố ý nhắm vào hắn, hai người tiếng trước tiếng sau không hợp liền nhào vô đánh, đánh đến sứt đầu mẻ trán cũng không ai chịu nhường ai, bị Diệp Vô Tình không thiên vị nhốt cả hai vào phòng tối.

Bùi Lệnh không làm gì sai, đương nhiên không phục, hắn ngồi trong góc hờn dỗi.

Sau này, Bùi Lệnh đã quen với những thủ đoạn vụng về của Diệp Vô Tuyết, cho dù Diệp Vô Tuyết có trêu chọc hắn thế nào, thì mặt mày của hắn vẫn lạnh tanh, không còn tỏ ra tức giận hay bất bình nữa.

Mà Diệp Vô Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Đúng lúc cậu nhận được Thăng Tiên Lệnh, Diệp Vô Tuyết cứ tưởng từ giờ trở đi cậu sẽ bước lên con đường tu tiên, đứng cao hơn Bùi Lệnh một cái đầu, nhưng không ngờ vào được Yên Vân Phong rồi cậu vẫn còn nhìn thấy Bùi Lệnh.

Dường như cậu và Bùi Lệnh đã định sẵn là phải dây dưa với nhau, thề phải đè đầu cưỡi cổ đối phương.

Thế nhưng sống lại một đời, Diệp Vô Tuyết chiếm được tiện nghi, còn có thể nhìn thấy lại khuôn mặt bị chọc cho nổi giận đùng đùng của Bùi Lệnh, niềm vui trêu tức Bùi Lệnh ngày xưa đã quay trở lại.

Diệp Vô Tuyết không biết tại sao mình lại tiến vào giấc mơ của Bùi Lệnh, sau khi nhìn rõ tình trạng của Bùi Lệnh trong mơ, cậu không khỏi bật cười.

Bùi Lệnh trông thì đứng đắn, không ngờ lại nằm mơ thấy tình cảnh ở Ngọc Hương Lâu, đúng là nằm ngoài dự đoán của cậu.

Cái người bề ngoài ra vẻ thanh tâm quả dục đến vậy, hễ Diệp Vô Tuyết nhìn hắn nhiều hơn một chút là hắn đã ước gì khoét xuống cái nơi bị nhìn ấy, cũng sẽ mơ thấy mộng xuân sao?

Diệp Vô Tuyết cúi người nhìn sườn mặt của Bùi Lệnh, nếu là Bùi Lệnh đã trở thành gia chủ Bùi gia của kiếp trước, nhìn dáng vẻ hắn nhẫn nhịn không thể phát tiết sẽ càng thú vị hơn.

Cậu vươn ngón tay nâng cằm Bùi Lệnh lên, ngón cái vuốt nhẹ môi dưới của hắn, đột nhiên cậu nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Nếu cậu hôn Bùi Lệnh, liệu Bùi Lệnh có tức đến phát điên không?

Chỉ tiếc là Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp thực hiện ý đồ đáng sợ của mình, thì Bùi Lệnh đã bất chợt mở mắt, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của cậu.

Diệp Vô Tuyết nhất thời quên mất phải giả vờ, trên mặt cậu hiện rõ sự căm ghét với Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh cũng chán ghét cậu, đôi đồng tử đen kịt của hắn như có thể nhìn thấu tất cả.

“Tại sao lại là ngươi?”

Diệp Vô Tuyết sững sờ, kiếp trước Bùi Lệnh cũng từng hỏi cậu câu này.

Khi đó cậu đang nôn nóng tìm kiếm sự che chở từ Bùi Lệnh, không nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, sau này trong những đêm dài đằng đẵng cẩn thận nghĩ lại, cậu mới nhận ra rằng, khi Bùi Lệnh nhìn thấy cậu lúc đó, thái độ của hắn hẳn là khinh thường, và không cam tâm.

Diệp Vô Tuyết cũng muốn biết tại sao lại là cậu, tại sao người còn sống lại là cậu, tại sao người kéo dài hơi tàn lại là cậu, nếu như Diệp Vô Tình còn sống, nhất định sẽ sống tốt hơn cậu.

Bùi Lệnh còn chưa tu luyện đến trình độ hỉ nộ bất biến, hắn túm lấy khuỷu tay Diệp Vô Tuyết, muốn ném thẳng cậu xuống giường, rồi đột nhiên dừng lại động tác.

Hình dạng dương v*t dựng đứng đội lên đũng quần hiện ra rõ ràng, khiến hắn không có cơ hội che giấu nào.

Ngay cả bụng cũng căng cứng như một quả cầu lửa đang bốc cháy.

Mà thứ hắn đang nắm trong tay lại mảnh khảnh thon gầy, mang đến cảm giác mát lành, có thể gọi là băng cơ ngọc cốt, tựa như đặc biệt gửi tới đây để giải tỏa cơn nóng của hắn.

Diệp Vô Tuyết vừa nãy còn ngang ngược kiêu căng đột nhiên ảm đạm hẳn đi, nhưng hai mắt vẫn đang nhìn hắn.

Bùi Lệnh cau chặt mày, lấy làm kỳ lạ: “Tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy?”

Diệp Vô Tuyết đã nhận ra người trước mặt cậu không phải là Bùi Lệnh của kiếp trước, mà là cậu đã trọng sinh rồi.

Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh trời sinh có gương mặt đẹp, chẳng phải là để người ta ngắm sao? Người khác nhìn được, tại sao ta lại không được nhìn?”

Cậu vừa nói vừa dùng bàn tay còn lại ngả ngớn vuốt má Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh ghét nhất bị người khác bàn về ngoại hình của mình, trước đó không lâu hắn đã suýt bị bán vào Ngọc Hương Lâu, vậy nên người khác được khen ngoại hình đẹp thì rất vui mừng, chỉ có hắn là thấy buồn bực.

Bùi Lệnh tránh đi ngón tay của cậu, trong miệng gằn ra mấy chữ: “Phóng đãng…”

Đã lâu rồi không thấy được dáng vẻ giận dỗi của Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết rất hoài niệm, thế là cậu lại nhịn không được muốn trêu chọc hắn nhiều hơn.

Cậu nhấc bắp chân lên vòng quanh eo Bùi Lệnh, dương v*t cứng rắn dưới háng Bùi Lệnh lọt vào trong khe mông của cậu, thấy sắc mặt Bùi Lệnh từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại trắng, tất cả cảm xúc tức giận, xấu hổ và hoảng loạn đều hiện rõ, Diệp Vô Tuyết híp mắt lại cười khúc khích.

Diệp Vô Tuyết nói: “Lệnh ca ca, hình như huynh phóng đãng hơn đó.”

Hơi thở của Bùi Lệnh trở nên khó nhọc, thái dương hắn nổi lên gân xanh, trông cứ như bị trúng mê độc của Ngọc Hương Lâu vậy.

Vừa nghe thấy xưng hô này, hắn liền muốn phát điên, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cổ tay Diệp Vô Tuyết, ánh mắt hắn lạnh lùng u ám, vẫn đang cố kiềm chế cơn giận của mình.

Nếu biết sau khi nghe thấy xưng hô này Bùi Lệnh sẽ phản ứng dữ dội như vậy, thì kiếp trước Diệp Vô Tuyết đã gọi thêm nhiều lần nữa rồi.

Giọng của Bùi Lệnh khàn đi, hắn từ từ nới lỏng ngón tay nắm cổ tay Diệp Vô Tuyết, nói: “Cút.”

Diệp Vô Tuyết không biết tốt xấu, cậu còn sáp lại gần nhìn sắc mặt của Bùi Lệnh, hai mắt cậu hơi nheo lại, say mê ngắm nhìn gương mặt giận dữ của Bùi Lệnh, khóe môi không giấu được ý cười.

Cậu không học được sự dịu dàng và thân thiện của Diệp Vô Tình, khi cậu cười lên trông láo xược càn rỡ vô cùng.

Diệp Vô Tuyết nói: “Ta không thèm cút đó, có bản lĩnh thì huynh đừng cứng lên.”

Câu nói này đã cắt đứt sợi dây lý trí khắc chế từ nãy giờ của Bùi Lệnh, hắn bây giờ không giống như lúc bị trúng mê độc tứ chi tê liệt không thể cử động.

Hắn dễ dàng ôm trọn vòng eo của Diệp Vô Tuyết, khi cơ thể mềm mại rơi vào trong lòng, cảm giác quá đỗi quen thuộc, Bùi Lệnh có chút không muốn buông ra.

Diệp Vô Tuyết không thích luyện kiếm, dáng người vẫn nhỏ nhắn mềm dẻo ở tuổi thiếu niên, thậm chí còn mịn màng mơn mởn hơn bình thường.

Bàn tay đè lên ngực Diệp Vô Tuyết đặt ở nơi mềm mại nhất, Bùi Lệnh co ngón tay lại, một viên thịt mềm nho nhỏ bị hắn bóp ở trong tay.

Diệp Vô Tuyết đang ở thế thượng phong giờ phút này lại chẳng thể thốt lên câu nào, ngón tay của Bùi Lệnh vừa vặn bóp trúng núm vú của cậu, cách hai lớp vải áo nhẹ nhàng vân vê nó, cảm giác ngứa ngáy chưa từng trải qua khiến cậu bối rối không biết phải làm sao.

Chẳng lẽ bởi vì có cơ thể song tính nên cậu mới nhạy cảm như vậy?

Nhất thời Diệp Vô Tuyết quên mất phải ngăn Bùi Lệnh lại, cậu cứ vậy mà để mặc cho Bùi Lệnh kéo cổ áo của mình ra, để lộ ra hai bầu ngực trắng nõn mềm mại, một bên núm vú vừa bị Bùi Lệnh bóp đỏ đã vểnh cao trên đống tuyết trắng.

Bùi Lệnh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hắn đưa tay bóp lấy thịt vú, xúc cảm mịn màng không giống giả tạo, quả thực là ở trên người Diệp Vô Tuyết.

Mặt Bùi Lệnh tức thì đỏ bừng, hắn biết mình nên thả tay ra ngay lập tức, nhưng hắn lại không nhịn được dùng ngón tay nắn bóp bầu vú be bé đó mấy cái.

“Ưm… đừng, đừng có bóp lung tung.”

Diệp Vô Tuyết trách mắng mà cứ như làm nũng, cậu không muốn bị Bùi Lệnh sờ ngực nên nóng lòng muốn kéo cổ áo lại thoát khỏi giấc mộng hoang đường này, nhưng mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu rồi.

Đáng lẽ ngay từ đầu cậu không nên gây sự với Bùi Lệnh.

Khi đó, Diệp Vô Tuyết giấu thanh kiếm của Bùi Lệnh để hắn đi tìm suốt đêm, thế là Bùi Lệnh đã cố tình làm gãy kiếm của Diệp Vô Tuyết trong lúc thi đấu với cậu.

Diệp Vô Tuyết trộm tráo đổi quà Bùi Lệnh định tặng cho Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh liền đợi đến khi Vương Trường Vi tặng cho cậu Đông Hải Minh Châu liền nói với Vương Trường Vi rằng cậu bây giờ không thèm mấy thứ này nữa, đem trả lại tất cả.

Cậu đã quen với phong thái quân tử của Bùi Lệnh, sao lại quên mất rằng người đàn ông này trước giờ vẫn luôn có thù tất báo chứ?

Bùi Lệnh tựa vào người Diệp Vô Tuyết, môi hắn áp vào tai cậu, tiếng thở hổn hển trong cổ họng hắn rất trầm thấp.

Bùi Lệnh còn làm bộ làm tịch hỏi: “Lúc nãy bảo ngươi cút, tại sao ngươi không cút?” Bây giờ muốn cút ư, đã muộn rồi.

Hai ngón tay thon dài kẹp lấy đầu v* của Diệp Vô Tuyết, bầu ngực căng tròn lấp đầy lòng bàn tay hắn, vừa mềm vừa mịn, ngoan ngoãn như một bé thỏ, khiến nội tâm Bùi Lệnh sinh ra dục vọng vặn vẹo muốn bóp nát nó.

Trên làn da trắng trẻo không tì vết như này, nhất định phải để lại vài dấu vết mới càng xinh đẹp hơn.

Một kẻ phóng túng, kiêu ngạo và tùy tiện như Diệp Vô Tuyết, nhất định phải đánh gãy xương cốt của cậu, khiến cậu không cam lòng khuất nhục mới tính là mỹ lệ.

(Cái khúc này làm tui liên tưởng đến kiếp trước của em Tuyết, đừng nói là anh công…)

Bùi Lệnh há miệng cắn viên thịt sưng tấy, Diệp Vô Tuyết giật bắn cả người, đôi gò má tức thì phủ kín rặng mây hồng, hai khối thịt trước ngực giống như hai quả cầu tuyết sắp tan chảy, tỏa ra ánh sáng trắng dịu ngoan, dụ dỗ Bùi Lệnh ngặm cắn nuốt vào.

“Huynh, đừng mà…”

Đầu lưỡi của Bùi Lệnh lướt qua núm vú của cậu, chiếc lưỡi nóng ẩm quấn lấy viên thịt, sau khi đầu v* cương cứng và sưng lên, hàm răng sắc bén lại cắn vào nó.

Cảm giác tê dại và ngứa ngáy còn mạnh hơn gấp trăm lần sự nhào nặn trước đó, khiến Diệp Vô Tuyết không thể cưỡng lại được, lời bắt buộc Bùi Lệnh dừng lại ra khỏi miệng lại biến thành những tiếng rên rỉ dâm đãng.

“Hức… A…Đừng… đừng liếm nữa…” Diệp Vô Tuyết uốn éo eo, rõ ràng là muốn tránh né, nhưng trông càng giống dụ dỗ hơn.

Theo lồng ngực phập phồng lên xuống, hai bầu vú nhỏ cũng khẽ khàng run lên, nhất là núm vú bị cắn dính đầy nước miếng, giống như nụ hoa nhỏ bị ép nở, đáng thương mà lại hấp dẫn.

Bùi Lệnh giữ chặt chiếc eo đang vặn vẹo của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết gần như khỏa thân nào đâu biết bây giờ mình trông như thế nào, vẫn còn nhìn chằm chằm Bùi Lệnh bằng đôi mắt mờ mịt hơi nước.

Trước đó cậu đã dùng thủ đoạn tương tự để sỉ nhục Bùi Lệnh, không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.

Nhưng Diệp Vô Tuyết lại không hề sợ hãi, cậu hiểu rất rõ tính cách của Bùi Lệnh, nếu bắt Bùi Lệnh trả đũa lại theo cách như vậy, e rằng cũng là đang tra tấn Bùi Lệnh.

Cậu chỉ chờ xem Bùi Lệnh không giả vờ được nữa, tự nhiên sẽ bại trận rút lui thôi.

Nhưng không ngờ, Bùi Lệnh đã vén vạt áo lên, khi con *** dưới háng hắn cương cứng lên hoàn toàn không ngờ lại đáng sợ đến vậy.

Bùi Lệnh có tướng mạo của một quân tử nho nhã lịch thiệp, luôn có người khen ngợi hắn tiên phong đạo cốt, tương lai chắc chắn sẽ trở thành kiếm tu đệ nhất.

Thế nhưng vị đệ nhất kiếm tu tương lai này, thứ mọc dưới háng lại giống như hóa thân của yêu ma quỷ quái bám vào người Bùi Lệnh, tràn đầy dục vọng ngông cuồng.

Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng sinh lòng sợ hãi, cậu cong đầu gối muốn lui về sau, nhưng Bùi Lệnh đã nắm lấy mắt cá chân của cậu, đẩy dương v*t cứng rắn dựng đứng của hắn vào giữa cặp mông nở nang của Diệp Vô Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK