Cậu vùng vẫy thò mặt ra khỏi lồng ngực Bùi Lệnh, nâng cằm lên mở to hai mắt nhìn Bùi Lệnh, cậu cố gắng nhìn rõ sự vật trước mắt, nhưng không một tia sáng nào chiếu vào mắt cậu cả.
Đồng tử trong suốt giống như hai quả cầu mỏng manh khảm trong hốc mắt cậu, trên nhãn cầu bao phủ một lớp màu xám tro u ám.
Năm giác quan thiếu mất một, Diệp Vô Tuyết chỉ có thể dựa vào những giác quan khác.
Cậu không thể nhìn thấy Bùi Lệnh, nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi hương của Bùi Lệnh.
Chóp mũi của cậu kề sát cằm Bùi Lệnh, dán sát vào làn da có thể ngửi thấy mùi thơm độc đáo trên người Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết chợt nghĩ, có khi nào Bùi Lệnh kiếp trước cũng có mùi thơm giống vậy không?
Cậu không có khứu giác vượt trội giống như yêu thú, vả lại Bùi Lệnh kiếp trước cũng rất lạnh nhạt với cậu, sẽ không bao giờ gần gũi với cậu như vậy.
Mùi thơm trên da thịt Bùi Lệnh là thứ chỉ có thể ngửi thấy khi ôm nhau thật chặt.
Cho nên Diệp Vô Tuyết phá lệ tham lam hơn bình thường, cậu vùi mặt vào bả vai Bùi Lệnh, môi cọ sát vào một bên cổ Bùi Lệnh, chỉ có như vậy cậu mới có càng nhiều cảm giác an toàn hơn.
Mặc dù cậu đã quen với bóng tối, nhưng trong một môi trường hung hiểm như Ảo Cảnh Thực Hư, việc không nhìn thấy gì chắc chắn rất nguy hiểm.
Diệp Vô Tuyết tựa vào vai Bùi Lệnh, nhỏ giọng nói: “Huynh nói xem có cách nào để đưa chúng ta ra khỏi Ảo Cảnh Thực Hư mà không phá hủy nó không?”
Kỳ thực khi Diệp Vô Tuyết nói ra lời này, cậu đã biết là không có khả năng làm được.
Ảo Cảnh Thực Hư được tạo ra bởi Kính Yêu, mặc dù Kính Yêu có bản lĩnh cao cường, nhưng vẫn chưa đủ để xây dựng một thế giới gần giống như thực tế từ hư vô.
Trong Ảo Cảnh Thực Hư có thật lẫn giả, khiến người ta khó phân biệt, bởi vì thế giới này là một cái bóng dựa trên thực tế.
Một khi lựa chọn quay trở lại hiện thực, thì bắt buộc phải đập vỡ tấm gương hư ảo này, mọi thứ trong gương sẽ không còn tồn tại.
Bao gồm cả Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tình của kiếp trước.
Cậu không thể quay lại hiện thực nếu không phá vỡ Ảo Cảnh Thực Hư, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với Diệp Vô Tình đang bị mắc kẹt trong Kính Thành?
Bùi Lệnh lạnh lùng nói: “Mọi thứ trong Ảo Cảnh Thực Hư đều là hư ảo, vốn dĩ nên phá vỡ nó.”
Dường như hắn không hề lưu luyến bất cứ thứ gì trong Ảo Cảnh Thực Hư.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chúng ta hãy đi tìm chỗ ẩn núp của Kính Yêu trước đi. Kính Yêu duy trì cả một tòa thành hư ảo, chắc chắn sẽ có sơ hở.”
Ngón tay của Bùi Lệnh bất chợt chạm vào mắt Diệp Vô Tuyết, lông mi của Diệp Vô Tuyết run lên, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhưng Diệp Vô Tuyết không cảm giác được nó.
Giọng nói của Bùi Lệnh nghe như tiếng thở dài: “Em khóc rồi.”
Bấy giờ Diệp Vô Tuyết mới cảm thấy mắt mình cay cay.
Mắt cậu vốn rất sợ ánh sáng, khi có ánh sáng mạnh, cậu luôn nheo mắt lại, hoặc lấy tay che lại, bây giờ trong mắt cậu không nhìn thấy ánh sáng nữa, nhưng lại càng sợ ánh sáng hơn trước.
Chỉ là bây giờ cậu đang ở trong phòng, sao lại có ánh sáng chói mắt kích thích cậu chảy nước mắt được?
Diệp Vô Tuyết cúi đầu, lau nước mắt vào lòng bàn tay của Bùi Lệnh, cậu nói: “Huynh bịt mắt ta lại đi, dùng…”
Diệp Vô Tuyết đang định tháo dây buộc tóc, trên trán cậu liền có mấy sợi tóc rơi xuống, chính là tóc của Bùi Lệnh, sau đó có thứ gì đó che trước mắt cậu, ngăn lại ánh sáng chói mắt, cuối cùng cơn đau trong mắt mới dịu đi.
Diệp Vô Tuyết sửng sốt một chút, tình huống hiện tại càng ngày càng giống với lúc cậu ở Bùi gia kiếp trước.
Cậu từ trên giường duỗi ra một chân, giẫm xuống mặt đất, trên mặt đất không có mảnh vụn nào làm trầy xước lòng bàn chân, thứ cậu giẫm phải chính là lòng bàn tay của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết rút chân lại, nhưng Bùi Lệnh đã nắm lấy cổ chân của cậu kéo cậu lại.
Ngón tay Bùi Lệnh vừa dài vừa chắc khỏe, đầu ngón tay là vết chai dày do luyện kiếm để lại, hắn giữ cổ chân của Diệp Vô Tuyết rồi đặt lên đùi mình, sau đó các ngón chân của Diệp Vô Tuyết được bao bọc trong vải mềm.
Bùi Lệnh nói: “Mang giày vào rồi hãy xuống giường.”
Bùi Lệnh đang mang giày cho cậu, Diệp Vô Tuyết không cần lo mảnh vụn sẽ đâm vào lòng bàn chân, khiến chân cậu chảy máu đầm đìa, cũng không dám bước xuống giường ra khỏi phòng nữa.
Mũi của Diệp Vô Tuyết có chút chua xót, kiếp trước cậu từng có mấy lần mơ mộng hão huyền, nếu Bùi Lệnh kiếp trước chủ động đến phòng của cậu, liệu hắn có giúp cậu dọn dẹp những mảnh vụn trên sàn không?
Nhìn thấy vết sẹo trên chân cậu, hắn có giúp cậu đi giày cẩn thận như lúc này không?
Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu, chóp mũi nhúc nhích, lúc này cậu không nhìn thấy được khuôn mặt của Bùi Lệnh, cũng không thể dùng mũi ngửi được biểu cảm của Bùi Lệnh.
Sau khi thành thân, Bùi Lệnh trở nên dịu dàng và ân cần hơn, thích ứng tốt với vai tiểu phu nhân mới về nhà, đáng tiếc Diệp Vô Tuyết không thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Bùi Lệnh, trong lòng cậu có chút tiếc nuối.
Diệp Vô Tuyết duỗi tay chạm vào mặt Bùi Lệnh, thứ đầu tiên cậu chạm đến là cằm của Bùi Lệnh, sau đó là môi của hắn.
Bùi Lệnh luôn thích mím môi khi căng thẳng, môi mím lại thành một đường, khiến khuôn mặt tuấn mỹ trông khá là nghiêm trọng.
Giống như hắn bây giờ vậy, đôi môi cũng đang mím lại.
Chỉ bị cậu chạm vào môi mà đã khẩn trương như vậy sao?
Ngón tay của Diệp Vô Tuyết chui vào giữa đôi môi mím chặt của Bùi Lệnh, hơi thở của Bùi Lệnh trở nên nhanh hơn.
Rõ ràng đã động phòng không biết bao nhiêu lần, nhưng mà Bùi Lệnh vẫn ngây thơ như lần đầu tiên bị Diệp Vô Tuyết trêu chọc.
Diệp Vô Tuyết được nước lấn tới, cậu nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi Bùi Lệnh, cố ý nói: “Sao huynh lại cắn ngón tay của ta?”
Diệp Vô Tuyết mỉm cười đắc ý, nhìn không thấy liền cố gắng đến gần trước mắt Bùi Lệnh hơn, bất cứ lúc nào, chỉ cần có thể khiến Bùi Lệnh lộ ra vẻ bối rối ngượng ngùng, Diệp Vô Tuyết đều lấy làm sung sướng.
Bùi Lệnh bị cậu khiêu khích, liền há miệng cắn đầu ngón tay Diệp Vô Tuyết, nhưng lại không dám cắn mạnh, hàm răng nghiến tới nghiến lui ở đầu ngón tay, đầu lưỡi lướt qua ngón tay.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh còn không chịu nhả ra, ta sẽ cắn huynh đó.”
Bùi Lệnh vẫn đang cắn ngón tay của cậu, Diệp Vô Tuyết cảm giác được ánh mắt của Bùi Lệnh vẫn đang ở trên mặt cậu.
Cậu nâng cằm lên, cắn một miếng theo hướng ngón tay.
Gần như vừa chạm vào môi Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết cũng cảm thấy răng Bùi Lệnh cắn vào môi mình.
Khi bị Diệp Vô Tuyết đột kích, Bùi Lệnh ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó liền nóng lòng phản kích lại cậu.
Hắn cắn cánh môi Diệp Vô Tuyết, đẩy đầu lưỡi của mình ra khỏi răng Diệp Vô Tuyết, rồi chiếm lấy chiếc lưỡi đang ẩn núp bên trong của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết bịt kín hai mắt mặc cho hắn giày vò, cậu không nhìn thấy nên không biết Bùi Lệnh sẽ làm gì tiếp theo.
Bùi Lệnh đặt lòng bàn tay lên lưng cậu, tay còn lại đỡ mông Diệp Vô Tuyết lên.
Diệp Vô Tuyết bị nửa đẩy nửa bế vào lòng Bùi Lệnh, cậu vòng tay qua vai Bùi Lệnh, cúi đầu xuống, sợi dây buộc tóc bịt mắt tuột ra sau.
Cậu cúi đầu đón nhận nụ hôn của Bùi Lệnh, dùng đầu gối nhẹ nhàng kẹp lấy đùi Bùi Lệnh, kèm theo một chút lấy lòng.
Bùi Lệnh duỗi ngón tay ra khỏi ống tay áo, đặt lòng bàn tay lên độ cong nhấp nhô trên áo yếm, một tay ôm lấy ngực của Diệp Vô Tuyết.
Trên núm vú còn đeo khuyên vú, vừa hay nhô ra trên áo yếm, ngón tay Bùi Lệnh kẹp lấy khuyên vú, lòng bàn tay bóp lấy phần thịt ngực mềm mại tùy ý nhào nặn, không hề tỏ ra ngại ngần như vừa rồi.
“Đủ rồi, đủ rồi…”
Diệp Vô Tuyết ưỡn thẳng lưng giữ lấy cánh tay của Bùi Lệnh, cậu không nhận ra một nửa áo trên ngực đã bị cởi ra, ngực cậu phập phồng lên xuống, bộ ngực lớn bao bọc trong áo yếm cũng lắc lư lên xuống theo nhịp cậu thở.
Áo yếm được làm bằng loại vải mỏng nhất, bó sát nhất, dúm dó mắc trên ngực cậu, nhìn từ bên cạnh có thể nhìn thấy một mảng lớn bộ ngực trắng như tuyết.
Bùi Lệnh đè lại thắt lưng Diệp Vô Tuyết, chỗ phồng lên ở háng hắn không thể xem nhẹ.
Bùi Lệnh cắn môi Diệp Vô Tuyết nói: “Chưa đủ.”
Giọng nói của Bùi Lệnh rất mềm mại và dịu dàng, nhưng cũng mang lại cho Diệp Vô Tuyết một cảm giác áp lực bức bách.
Cậu vô thức làm theo ý muốn của Bùi Lệnh, muốn thỏa mãn tất cả mong muốn của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết đè nén nỗi bất an trong lòng, ý định ban đầu của cậu là muốn trấn an cảm xúc của Bùi Lệnh rồi mới nói cho hắn biết kế hoạch của mình, xem ra hiện tại nếu cậu không ngăn lại ngọn lửa thì nó sẽ lại bùng lên mất.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta muốn đi gặp Bùi… người kia trước. Chắc chắn hắn biết cách phá vỡ Ảo Cảnh Thực Hư.”
Quả nhiên động tác của Bùi Lệnh liền dừng lại.
Diệp Vô Tuyết nín thở, cậu không biết Bùi Lệnh sẽ phản ứng thế nào khi nghe được kế hoạch này, trước đó cậu có thể nhìn thấy sự thù địch giữa hai Bùi Lệnh.
Khi Bùi Lệnh nghe thấy cậu nói muốn đi gặp Bùi Lệnh kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ lại nghĩ ngợi lung tung.
Diệp Vô Tuyết tiếp tục nói: “Ta tìm hắn chỉ vì chuyện liên quan đến Ảo Cảnh Thực Hư. Nếu huynh không yên tâm, vậy thì cùng ta đi gặp hắn đi.”
Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy Bùi Lệnh, chỉ có thể thấp thỏm giải thích lý do.
Cậu vẫn nhớ lời Đại Bùi công tử đã nói: “Đây là chuyện ta đã hứa với em”.
Chính câu nói này đã khiến Diệp Vô Tuyết cho rằng, mọi thứ trong Ảo Cảnh Thực Hư không phải toàn là giả dối.
Có lẽ Đại Bùi công tử có thể phá vỡ Ảo Cảnh Thực Hư, đồng thời có thể để Diệp Vô Tình kiếp trước tiếp tục sống sót.
Cánh tay đang ôm eo Diệp Vô Tuyết chậm rãi buông ra, Bùi Lệnh nói: “Đã như vậy thì em đi gặp hắn đi. Ta không có gì phải lo lắng cả.”