Diệp Vô Tuyết lo sợ bị Yến Đạo Không phát hiện ra manh mối gì, cậu cắn chặt môi không dám phát ra tiếng nào, lỗ *** càng siết chặt hơn, khi con *** giã vào thịt *** có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh cơ thể va chạm.
Tim Diệp Vô Tuyết đập thình thịch, người tu tiên đều có tai thính mắt tinh, chắc chắn Yến Đạo Không đã nghe thấy những âm thanh này, chỉ là anh ta không thể đoán ra được cậu và Bùi Lệnh đang trốn ở đây lén lút làm loại chuyện này.
Lỡ như bị nhìn thấy…
Chân của Diệp Vô Tuyết mỏi nhừ, dương v*t liên tục đâm vào điểm n*ng trong *** cậu, cảm giác vừa tê vừa ngứa không ngừng kéo cậu xuống vực sâu.
Những cành hoa trong cơ thể rục rịch ngóc đầu dậy, ở bên tai Diệp Vô Tuyết kêu gào cậu vứt bỏ hết thảy xấu hổ không cần thiết, chủ động đi hấp thu tất cả tinh dịch của Bùi Lệnh, bởi vì sự tồn tại của cậu là một lô đỉnh dùng để chứa đựng dục vọng.
Đóa hoa mẫu đơn trên ngực như đang xuyên thủng lồng ngực mọc ra ngoài, xương cốt trong người bị những cành hoa mềm mại quấn quanh, chỉ khi nào được tưới tiêu đủ nước thì cơn ngứa trong xương thịt mới có thể thuyên giảm.
Diệp Vô Tuyết há miệng cắn vào một bên cổ Bùi Lệnh, vì để trút giận, cậu cắn rất mạnh, thậm chí còn nếm được vị máu trên đầu lưỡi.
Bùi Lệnh bị cậu cắn, thay vì buông cậu ra, hắn lại cúi đầu vùi mặt vào bả vai Diệp Vô Tuyết, lồng ngực hắn khẽ run lên, tựa như đang cười.
Khoảnh khắc này Diệp Vô Tuyết đột nhiên không phân biệt được, rằng mình đang ở trong gương hay ở ngoài gương, tại sao Bùi Lệnh này cũng có vẻ điên cuồng như vậy? Hắn bị cậu cắn đến bật máu, nhưng lại có vẻ càng hưng phấn hơn.
Cuối cùng Yến Đạo Không cũng không bước vào hậu điện, mà chỉ dặn dò bọn họ đôi câu bảo họ cẩn thận rồi trở về chính điện.
Yến Đạo Không cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lưu phu nhân đang trốn ở trong góc lại mang vẻ mặt kỳ lạ liếc nhìn về phía hậu điện mấy lần.
Sau khi Yến Đạo Không rời đi, hành vi của Bùi Lệnh càng không kiêng dè, cơ thể của Diệp Vô Tuyết rất căng thẳng, nhưng bên trong âm đ*o lại rất mềm mại, lớp thịt mềm hút chặt lấy dương v*t Bùi Lệnh, khiến con *** dài đâm vào lút cán hết lần này đến lần khác.
Khi đầu dương v*t va vào cái miệng nhỏ siết chặt, cơ thể Diệp Vô Tuyết run lên, làn da bình thường có màu trắng tuyết được Bùi Lệnh vuốt ve nhiều lần đã trở nên hồng hào như cánh hoa đào, cậu giống như một nụ hoa xinh tươi đang chờ nở rộ, mà đóa hoa giữa hai chân đã bị hắn ** đến chín rục, thịt bên trong nát bươm không nỡ nhìn.
“Không, không được…”
Lần trước bị Bùi Lệnh bắn tinh vào tử cung, Diệp Vô Tuyết đã sợ hãi rất lâu, lần này cậu tuyệt đối không cho phép Bùi Lệnh tiến vào nữa.
Một vệt máu rơi xuống từ trên cổ Bùi Lệnh, tựa như bạch ngọc nhuốm máu, khiến khuôn mặt cô đơn, lạnh lẽo của hắn thêm vài phần tà khí.
Bùi Lệnh nắm lấy cổ chân Diệp Vô Tuyết, đè chặt cậu dưới thân, đầu dương v*t của hắn đâm vào rất sâu, từ từ mở ra cổ tử cung đang căng cứng và đút vào trong.
Diệp Vô Tuyết trợn to mắt nhìn Bùi Lệnh, miệng tử cung nhỏ hẹp khó mà tiếp nhận được sự xâm nhập của dương v*t, chỉ cần một cú đẩy nhẹ, thì cơ thể cậu sẽ giống như bị xé toạc ra.
Diệp Vô Tuyết không thể phát ra tiếng nào, cũng không thể đẩy Bùi Lệnh ra, trong lòng cậu rất sợ hãi và bất an, nhưng cơ thể cậu lại trở nên mềm mại như bùn dưới tác động của cành hoa.
Mỗi lần dương v*t ra vào, đều có thể kéo ra rất nhiều nước trong cơ thể cậu, với sự bôi trơn của dịch âm đ*o, dường như dương v*t đẩy vào cổ tử cung không còn quá đau đớn như lần trước.
Nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn sợ hãi, đầu ngón tay cậu tê buốt vì hoảng sợ, khẩn cầu Bùi Lệnh có thể nhanh chóng rút thứ đó ra, tốt nhất là đừng xuất tinh vào trong.
Nhưng Bùi Lệnh cũng giống như cậu, càng là chuyện cậu không muốn, Bùi Lệnh càng phải làm cho bằng được.
Bùi Lệnh vuốt nhẹ đuôi mắt ẩm ướt của Diệp Vô Tuyết, mỗi khi Diệp Vô Tuyết hoảng hốt sợ hãi, biểu hiện yếu đuối bất lực của cậu lại khiến Bùi Lệnh si mê vô cùng.
Nhưng Bùi Lệnh cũng hiểu rõ Diệp Vô Tuyết không phải là người dễ dàng nhận thua, thái độ quật cường của cậu khi bị bức đến tuyệt cảnh càng khiến tim Bùi Lệnh đập loạn xạ.
Bùi Lệnh lại bắt đầu kích động.
Hắn muốn chiếm hữu một Diệp Vô Tuyết như thế này mãi mãi, nhưng hắn không muốn Diệp Vô Tuyết phát hiện ra những suy nghĩ đê tiện, xấu xa của hắn.
Buông thả hay kiềm chế, mỗi thời mỗi khắc đều đang xung đột với nhau, Bùi Lệnh cắn mạnh vào da thịt của kẻ đầu sỏ khiến hắn thống khổ tột cùng, nghe thấy tiếng rên rỉ của Diệp Vô Tuyết không những không xoa dịu được hắn, mà ngược lại còn khiến thứ dưới háng càng cương cứng nóng rực hơn nhiều.
“Diệp Vô Tuyết, ngươi thật đáng ghét.”
Bùi Lệnh nhấc một chân của Diệp Vô Tuyết lên, Diệp Vô Tuyết móc vào thắt lưng hắn.
Lỗ thịt giữa hai chân quấn chặt dương v*t của hắn, môi âm hộ mở banh, bị lôi ra phần thịt đỏ mềm ở bên trong, đầu dương v*t vểnh lên phun ra vài giọt chất nhờn lên nơi gần hột le.
Với một thân hình quyến rũ như này, cũng khó trách hắn lần nào cũng muốn chạm vào nó.
“Rõ ràng là huynh, huynh bắt nạt ta.” Diệp Vô Tuyết run giọng phản bác.
Bùi Lệnh lạnh lùng nói: “Vừa rồi là ngươi kêu ta tới giúp ngươi.”
Diệp Vô Tuyết tức đến á khẩu không trả lời được, nếu không phải Ngọc Tiếu Tiên chết tiệt kia đã gieo cành hoa vào người cậu, mỗi khi đến gần Bùi Lệnh cậu sẽ khó chịu phun ra cánh hoa, buộc phải để Bùi Lệnh giúp cậu xoa dịu nỗi đau, không thì làm sao cậu lại bị Bùi Lệnh ** vào tử cung chứ? Lại còn nợ Bùi Lệnh một ân tình.
Bùi Lệnh áo quần chỉnh tề, hắn chỉ vén một góc tà áo để lộ ra dương v*t dưới háng.
Trong khi cậu hoàn toàn trần truồng cơ thể, núm vú sưng tấy, vòng eo bị bóp ra vài vết hằn, bắp đùi trong cũng bị va chạm đến phát đau, cũng không biết ngày mai có thể đi đường bình thường được không.
Bùi Lệnh nói: “Giúp ngươi xong độc của ta cũng phát tác.”
Trông hắn có vẻ rất buồn bực, như thể hắn cũng không muốn làm chuyện này với Diệp Vô Tuyết, nhưng vì mê độc tái phát nên hắn bắt buộc phải làm.
Diệp Vô Tuyết nghe hắn giải thích như thế, trong lòng cậu càng thêm ủy khuất.
Vậy mà đã có lúc cậu hy vọng rằng, Bùi Lệnh sẽ làm chuyện này với cậu không phải vì mê độc.
Nhưng bây giờ xem ra, Bùi Lệnh nóng lòng giải thích như vậy, e rằng chỉ vì sợ cậu hiểu lầm.
Suy cho cùng Bùi Lệnh cũng chưa từng thích cậu, mỗi lần Diệp Vô Tuyết giúp hắn giải độc, hắn luôn mang vẻ mặt chán ghét né như né tà.
Diệp Vô Tuyết nói: “Trước kia đều là ta giúp huynh, bây giờ huynh giúp ta cũng coi như hòa nhau. Sau khi tìm được thuốc giải… ta sẽ không nợ huynh.”
Bùi Lệnh mím môi, dương v*t đột nhiên đâm vào vừa sâu vừa nhanh, cơ thể của Diệp Vô Tuyết bị đóng đinh vào tường.
Ngôi miếu hoang này vốn đã đổ nát, bức tường này cũng đang trong tình trạng mục nát, lại bị Bùi Lệnh va chạm nhiều lần, có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Miệng tử cung của Diệp Vô Tuyết bị ** mở ra, âm đ*o tê dại, cậu gần như không còn cảm nhận được sự xâm nhập của dương v*t nữa, d*m thủy chảy khắp sàn nhà.
Diệp Vô Tuyết cảm giác mình giống như một đóa hoa sắp héo khô, khi dịch trong cơ thể cậu sắp chảy cạn, một dòng tinh dịch bắn thẳng vào cơ thể cậu, lấp đầy tử cung cậu, cuối cùng tràn ra ngoài âm đ*o.
Bùi Lệnh nói: “Ngươi nói không nợ, thì sẽ không nợ sao?”