Gần đây Mặc Tiên chuyển đi, trong khu Huyền có rất nhiều nhân sự thường xuyên được điều động, cho nên sắp tới có rất nhiều sơ hở, chính là thời điểm hoàn hảo để lẻn vào.
Gần tới trưa, Diệp Vô Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy âm thanh ríu rít kéo dài ở phía xa, một dải màu đen dài nhanh chóng bay qua đường chân trời, chính là con chim thép khổng lồ ngày hôm đó đã truy sát bọn họ đang bay với tốc độ cao.
Sau vài tháng, Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng hiểu những con chim thép khổng lồ này là gì.
Linh lực ở đây mỏng manh, nhân loại không thể tu luyện, khi đối mặt với sự tấn công của Mặc Tiên, họ chỉ có thể sử dụng công nghệ kết nối não bộ để điều khiển những con chim thép khổng lồ này chiến đấu chống lại Mặc Tiên.
Nếu nghĩ kỹ thì nó rất giống với thuật con rối.
Tuy nhiên, thuật con rối được kết nối với tâm mạch và thần thức của người điều khiển rối.
Mà sử dụng kết nối não đòi hỏi những người có thiên phú mới có thể thành công.
Nơi cậu thức dậy ngày hôm đó chính là nơi kết nối bộ não của cậu.
Nếu số 0015 không bị thương, một trong những con chim thép khổng lồ bay ở phía xa có thể thuộc về cậu.
Vùng tiếp giáp đại não.
Diệp Vô Tuyết coi khu vực này là điểm mấu chốt, cậu tỉnh dậy sau khi kết nối não số 0015 được hoàn thành và tất cả các kết nối não đều được hoàn thành bằng máy não.
Mặc dù Linh Khu chưa được tiết lộ với công chúng là nguồn năng lượng điều khiển cỗ máy não nhưng người ngoài suy đoán rằng nó có nguồn gốc từ năng lượng trong thiên thạch.
Những thiên thạch mà họ đang nói đến rất có thể là những mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.
Bùi Lệnh bình tĩnh đặt bản đồ trên bàn xuống nói: “Đã giờ ăn trưa rồi.”
So với Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh không vội trở về.
Diệp Vô Tuyết đang lơ đãng, vẫn đang đếm thời gian những con chim thép khổng lồ đó ra ngoài làm nhiệm vụ, đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, một luồng nhiệt nóng ập đến, ngay cả khi ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt.
Diệp Vô Tuyết vô thức bảo vệ phần bụng mình, Bùi Lệnh đã sớm hơn một bước phóng ra kết giới bảo hộ Diệp Vô Tuyết.
Sau đó lại có một tiếng động lớn khác, mặt đất rung chuyển, bức tường có nguy cơ sụp đổ.
Chẳng lẽ Linh Khu đã phát hiện ra và đuổi theo họ đến đây?
Bùi Lệnh lập tức bế Diệp Vô Tuyết lên trốn thoát khỏi tòa nhà đổ nát.
Hai con chim khổng lồ thép rơi xuống tình cờ đâm vào thành phố cổ, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Tuy nhiên, ngoại trừ hai con chim khổng lồ này ra, không còn con chim khổng lồ nào khác xuất hiện, chắc là chúng chỉ vô tình đáp xuống đây.
Ngôi nhà nhỏ nơi họ sinh sống không bị hư hại nhiều nhưng bức tường bên ngoài bị cháy đen.
Người dân trong thành cổ không bị con chim khổng lồ đánh trúng nên đã dũng cảm trèo lên con chim khổng lồ và nhặt nguyên liệu từ con chim khổng lồ ra.
Những thứ trong Linh Khu đều là những thứ tốt.
Diệp Vô Tuyết quan tâm nhiều hơn đến kết nối não, cậu vén quần áo lên, trèo lên con chim khổng lồ để nâng hộp sọ của nó lên.
Bùi Lệnh nắm lấy tay Diệp Vô Tuyết nói: “Đừng để lộ mặt.”
Vừa rồi Bùi Lệnh bế cậu ra khỏi tòa nhà, rất nhiều người đã chú ý tới bộ dạng khác thường của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết hiểu rõ người đột biến mang thai ở thế giới này nguy hiểm đến mức nào nên cậu đồng ý đợi trong phòng để Bùi Lệnh lấy đầu con chim khổng lồ về.
Cậu ngồi trước cửa sổ nhìn thấy Bùi Lệnh nhảy lên đứng trên đầu con chim khổng lồ, những người khác ngầm bỏ qua cái đầu, đi lấy nguyên liệu ở nơi khác.
Diệp Vô Tuyết chống tay lên má, tự hỏi không biết chỗ nào đã xảy ra vấn đề, mặc dù Bùi Lệnh ở kiếp trước suy nghĩ khác lạ, nhưng ở trước mặt người khác, hắn vẫn là một người quân tử, đâu có người gặp người sợ giống như chàng ấy, rõ ràng nhìn chàng ấy đâu có hung dữ đâu.
Bùi Lệnh mang theo đầu chim khổng lồ trở về phòng, cái đầu to cao hơn Diệp Vô Tuyết rất nhiều, đôi mắt được làm bằng thạch anh, có thể ngưng tụ năng lượng, lúc này nó đang nhìn Diệp Vô Tuyết một cách vô hồn.
“Đây là nơi kết nối của bộ não, nó đã bị đốt cháy chưa?”
Dù Diệp Vô Tuyết đã nhìn thấy rất nhiều điều kỳ lạ trên thế giới này, nhưng đối mặt với một sự vật phức tạp tinh xảo như vậy, cậu vẫn không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Bùi Lệnh nói: “Ta vừa kiểm tra rồi, bên trong không có thần thức, chắc có lẽ nó đã bị ngắt kết nối trước khi rơi xuống.”
Diệp Vô Tuyết ló đầu nhìn thì thấy trong hộp sọ có một con chip nhỏ, chỉ to bằng móng tay, dựa vào thứ này để kết nối với não.
Diệp Vô Tuyết cũng cảm thấy con chip nhỏ này quen thuộc, sức mạnh ẩn chứa trong nó nhất định có quan hệ mật thiết với Vạn Hoa Kính, điều này vừa hay xác nhận suy đoán trước đó của cậu.
Diệp Vô Tuyết không dám tùy tiện chạm vào con chip để tránh bị Linh Khu phát hiện, sau khi xem xét xong, cậu yêu cầu Bùi Lệnh đốt sạch nó.
Xác của con chim khổng lồ bị chặt thành nhiều mảnh, người dân trong thành cổ mang theo đồ đạc trở về nhà, hoàn toàn quên đi thảm họa do cú rơi vừa rồi gây ra.
Suy cho cùng, chỉ cần còn một hơi thở, họ có thể sử dụng những vật liệu này để tái tạo hình dáng cơ thể.
Bùi Lệnh nói: “Chúng ta không thể ở lại nơi này nữa, phải đổi chỗ thôi, nó có thể tìm đến chúng ta.”
Diệp Vô Tuyết đã sống ở đây được vài tháng nên có phần không muốn rời đi.
Diệp Vô Tuyết nói: “Nếu như vậy, tại sao chúng ta không đánh đòn phủ đầu trước? Chúng ta sẽ không đợi nó đến chỗ chúng ta mà đi tìm nó trước.”
Với tu vi hiện tại của Bùi Lệnh, không ai trên thế giới này có thể đả thương hắn.
Có điều ở đây linh lực rất mỏng, Bùi Lệnh sử dụng pháp lực một lần thì cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn, nói chung cũng bị hạn chế.
Những con chim thép khổng lồ ở khu Huyền gần như dốc hết toàn lực.
Chúng đã nhận được lệnh của Linh Khu đến thành phố cổ để bắt hai người, nhưng Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đã đến khu Huyền.
Máy não nằm ở trung tâm khu Huyền, muốn đến gần nó phải vượt qua nhiều lớp lính canh, có Bùi Lệnh ở bên, hai người lặng lẽ lẻn vào khu vực máy não mà không kích hoạt bất kỳ hệ thống báo động nào.
Mọi chuyện có hơi quá suôn sẻ, có lẽ đây là sự áp chế tuyệt đối về mặt lực lượng.
Sau khi Bùi Lệnh sử dụng linh lực của mình để phá hủy quyền hạn của khu Huyền, hắn đã nhận được chỉ thị mở cơ sở bảo vệ máy tính não.
Cơ sở bảo vệ dần dần được mở ra, Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của máy não.
Cậu cho rằng máy não là một cỗ máy lớn được cung cấp năng lượng bởi các mảnh Vạn Hoa Kính, có chức năng kết nối con người và máy móc thông qua kết nối não.
Nhưng điều mà Diệp Vô Tuyết không ngờ tới cái gọi là máy não thực chất lại là một bộ não.
Đó là một bộ não con người, được ngâm trong chất lỏng màu xanh nhạt, có vô số đường màu xanh đỏ nối não với các máy khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ não, đầu của Diệp Vô Tuyết tê rần, như thể bộ não trong chất lỏng là của cậu.
“Số 0015, ngươi tới rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên bên tai Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một Diệp Vô Tuyết khác đang đứng từ xa nhìn mình.
Diệp Vô Tuyết tức thì nhận ra Linh Khu đang nói chuyện với mình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngươi là Linh Khu.”
Mặc dù Linh Khu có khuôn mặt giống cậu như đúc nhưng mỗi cử động của nó đều rất kỳ lạ.
Linh Khu nhíu mày, trong mắt đầy cảnh giác, giọng điệu đầy thù địch: “Ta là Linh Khu. Nhưng ngươi không phải Số 0015. “
Linh Khu như thể đang bắt chước cậu, điều này thực sự kỳ lạ.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bộ não mà ta vừa nhìn thấy là của ngươi phải không?”
Linh Khu dường như đang suy nghĩ, nó cười, nhưng khóe miệng không nhếch lên một đường cong nào.
Nó có thể bộc lộ cảm xúc thông qua suy nghĩ, nhưng thực tế nó không hiểu được ý nghĩa đằng sau đó.
Linh Khu nói: “Tại sao ngươi lại cho rằng bộ não đó là của ta, chứ không phải là của ngươi? Trong thế giới của chúng ta, có một phỏng đoán rất thú vị được gọi là ‘Bộ não trong thùng’. Hoặc là dùng thuật ngữ của thế giới của ngươi mà nói…”
Linh Khu đưa tay ra, đặt đầu ngón tay lên lông mày của Diệp Vô Tuyết và nói tiếp: “Trong thế giới của ngươi còn có một điển tích tên là ‘Trang Chu Mộng Điệp’. Sao ngươi biết chắc rằng ngươi chính ngươi chứ? Có thể ngươi là Số 0015, là bộ não trong thùng, là con bướm, ngươi là…ta. “
Linh Khu mở lòng bàn tay ra, một tấm Vạn Hoa Kính hoàn chỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay nó.
Vạn Hoa Kính phản chiếu dung mạo của Diệp Vô Tuyết, đôi mắt của cậu nhạt đến mức gần như trong suốt, không có chút ánh sáng nào, tựa như cậu đã bị mù từ lâu.
Giọng nói đều đều của Linh Khu vào lúc này có vẻ đặc biệt ma quái: “Ngươi nhìn thấy chưa? Đây mới là bộ dạng thật của ngươi.”