Bùi Lệnh mà Diệp Vô Tuyết gặp sau khi sống lại, hình như cũng không quan tâm mấy đến việc thành thân sinh con.
Trong suy nghĩ của cậu, Bùi Lệnh vốn là một kiếm tu một lòng hướng Đạo, không bị những thứ khác hạn chế.
Tuy nhiên, khi Bùi Lệnh biết được Diệp Vô Tuyết đang mang thai, hắn sẽ dè dặt cẩn thận dùng lòng bàn tay vuốt ve bụng Diệp Vô Tuyết ngay cả khi đang ngủ, cực kỳ mong chờ đứa trẻ chào đời.
Mỗi bước đi Bùi Lệnh đều bảo vệ Diệp Vô Tuyết, lo cậu đi ra ngoài sẽ gặp phải tai nạn, cậu không được phép ra ngoài một mình, cho dù cậu muốn ra ngoài tìm tin tức Vạn Hoa Kính cũng phải có hắn đích thân đi cùng.
Bùi Lệnh mân mê ngón tay của Diệp Vô Tuyết, hỏi với đôi mắt sáng ngời: “Đứa trẻ sau khi sinh ra nên đặt tên gì nhỉ? Diệp… Diệp Hành Vân? Em thấy sao?”
Diệp Vô Tuyết không đành lòng nói với Bùi Lệnh rằng cậu không muốn giữ lại đứa bé.
Theo lời Ngọc Tiếu Tiên nói, cậu là hạt giống của Linh Khu, bất kể Linh Khu ở thế giới nào, bọn chúng đều muốn nhanh chóng giết cậu.
Nếu cậu và Linh Khu đã có chung nguồn gốc, liệu đứa trẻ cậu sinh ra có phải cũng là hạt giống của Linh Khu không?
Là hạt giống của Linh Khu, sự sống hay chết không nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.
Có thể một ngày nào đó, cơ thể này mở mắt ra, đã không còn là cậu nữa.
Trừ khi giết chết Linh Khu, giết chết Linh Khu một cách triệt để.
Nhưng chỉ với thực lực hiện tại của cậu, ngay cả Kim Đan cũng bị vỡ nát, lại rơi vào một thế giới linh lực cạn kiệt như vậy, ngay cả khí tức cũng không cảm nhận được, nói chi đến việc kết đan ngưng anh lần nữa, làm sao có khả năng chiến đấu chống lại Linh Khu.
Huống hồ, ở ngoài thế giới này còn có một Bùi Lệnh khác đang đợi cậu.
Diệp Vô Tuyết rơi vào trạng thái rối loạn, sau khi mang thai, cậu chìm sâu vào suy nghĩ và mệt mỏi, ngoài việc buồn ngủ, cậu thường xuyên cảm thấy buồn nôn và không ăn gì, ngược lại còn sụt cân, bụng thì càng nặng hơn.
Diệp Vô Tuyết đã nhiều lần có ý định phá thai, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ mong chờ đứa bé ra đời của Bùi Lệnh, cậu lại không làm được.
Nhìn bụng càng ngày càng lớn, ở chợ đen trong thành cổ muốn mua thuốc phá thai cũng khó, dù sao trên thế giới này có thể có con cũng coi như là tài nguyên quý giá.
Diệp Vô Tuyết khó khăn lắm mới có được đơn thuốc phá thai, và khi cậu đang do dự có nên uống hay không, Bùi Lệnh đã phát hiện ra ý định của cậu.
Diệp Vô Tuyết tưởng Bùi Lệnh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng Bùi Lệnh chỉ mím môi đứng trước mặt cậu, hỏi một cách đáng thương: “Em không cần Tiểu Vân của chúng ta sao?”
Tiểu Vân.
Một khi đã được đặt tên, ngay cả đứa trẻ chưa sinh ra cũng như đã có một cuộc sống của riêng mình.
Cứ như vậy, Diệp Vô Tuyết đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để phá thai.
Cậu dần dần lười đi ra ngoài, hiện tại cậu đã xác định, lối vào Vạn Hoa Kính rất có thể ẩn giấu ở một số khu vực trung tâm của Linh Khu, việc còn lại chỉ là lên kế hoạch làm thế nào để lẻn vào khu vực trung tâm, những thông tin khác Bùi Lệnh cũng có thể nghe ngóng từ bên ngoài.
Các khu vực cốt lõi của Linh Khu được phân bố ở nhiều khu đô thị mới, các khu đô thị mới được phòng thủ chặt chẽ, con mắt của Linh Khu ở khắp mọi nơi, chỉ cần bước vào thành phố, họ sẽ bị Linh Khu phát hiện ngay lập tức.
Bọn họ tạm thời không tìm được cơ hội tiến vào khu vực trung tâm, đành phải ở lại thành cổ, chờ cơ hội lẻn vào.
Chờ đợi đối với Diệp Vô Tuyết không phải là việc khó khăn, trước đó cậu đã một mình chờ đợi trong vô vọng nhiều năm.
Nhưng bây giờ, cậu không còn cô đơn nữa, cậu và Bùi Lệnh sống trong một tòa nhà nhỏ, tất nhiên là Bùi Lệnh đã cướp tòa nhà này.
Bùi Lệnh tu vi cao cường, ra đòn nhanh nhẹn, những người trong thành cổ không dám khiêu khích Bùi Lệnh, lần lượt dọn ra khỏi tòa nhà, khiến khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh hơn.
Hơn nữa, bụng của Diệp Vô Tuyết đã to lắm rồi, tùy tiện xuất hiện rất dễ gây phiền phức, thời gian trôi qua, Diệp Vô Tuyết không muốn bước ra khỏi tòa nhà nữa.
Cậu thường xuyên ngồi bên giường trong căn nhà nhỏ nhìn khung cảnh ồn ào huyên náo ở xa xa, thỉnh thoảng sẽ có chút ảo giác như cậu vẫn giống như kiếp trước bị vây nhốt trong Bùi gia, chỉ là từ một căn phòng đổi thành một tòa nhà nhỏ mà thôi.
Nửa đêm Diệp Vô Tuyết đột nhiên tỉnh dậy, khi tỉnh dậy, cậu rất khát nước, định đi lấy nước uống thì Bùi Lệnh đang ngủ bên cạnh đã giơ một tay nâng cổ cậu, đưa cốc nước đến bên miệng cậu.
Diệp Vô Tuyết nhấp một ngụm, buồn ngủ chớp chớp mắt, mỗi khi tỉnh dậy vào ban đêm, Bùi Lệnh sẽ ngay lập tức phát hiện ra động tĩnh của cậu.
Cậu nghiêng người qua, tùy ý cởi cúc áo trước ngực, thấp giọng lẩm bẩm: “Nóng quá…”
Trong thành cổ có rất nhiều nhà máy luyện kim, người ta thậm chí còn luyện thép vào ban đêm, dĩ nhiên nóng hơn những nơi khác rất nhiều.
Về phần những người đã trải qua quá trình chuyển hóa về thể chất, hầu hết đều không cảm nhận được nóng lạnh, nên tự nhiên không cảm thấy nhiệt độ có gì bất thường.
Nhưng Diệp Vô Tuyết đang mang thai bốn tháng, lại không chịu nổi nóng.
Cổ áo banh rộng, bộ ngực tròn trịa phủ một lớp mồ hôi, núm vú hồng hào non mềm, quầng vú to tròn, chỉ nhìn thôi cũng muốn lấy tay xoa bóp.
Dưới ngực cậu là cái bụng căng phồng, có lẽ bởi vì thân thể Diệp Vô Tuyết quá mảnh dẻ nên cái bụng bầu của cậu trông tròn trịa hết sức.
Diệp Vô Tuyết xoa lòng bàn tay của Bùi Lệnh nói: “Tay chàng lạnh ghê.”
Cơ thể của Bùi Lệnh giống như một khối ngọc lạnh, Diệp Vô Tuyết nhịn không được dán vào cánh tay của Bùi Lệnh.
Kể từ khi xác nhận mình có thai, dục vọng của Diệp Vô Tuyết đối với Bùi Lệnh lớn hơn trước rất nhiều, cậu phải được Bùi Lệnh an ủi mỗi ngày, nếu không cậu sẽ bồn chồn cả ngày.
Nhưng mỗi ngày Bùi Lệnh chỉ nhẹ nhàng cắn vào gáy cậu, cùng lắm là sờ ngực hút sữa trướng căng cho cậu, hắn không còn phóng túng như lúc động dục.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ được thỏa mãn.
Cậu nắm tay Bùi Lệnh đặt lên ngực mình, không lâu sau, cậu lại bắt đầu trướng sữa.
Bùi Lệnh quen thuộc với mọi phản ứng trên cơ thể Diệp Vô Tuyết, hắn vén áo Diệp Vô Tuyết lên, cúi đầu cắn vào đầu v* sưng đỏ của cậu.
Bộ ngực của Diệp Vô Tuyết trắng như tuyết, dùng ngón tay nhéo nhẹ sẽ để lại trên da một vệt hồng nhạt.
Bùi Lệnh dùng răng cắn để lấy sữa nên hắn cắn mạnh vào núm vú của Diệp Vô Tuyết.
“A!”
Diệp Vô Tuyết rên rỉ đau đớn, lồng ngực phập phồng, hai bầu vú trắng nõn gợn sóng giữa các ngón tay.
Diệp Vô Tuyết giơ một chân lên, cọ xát đùi trong vào dương v*t đã cương cứng của Bùi Lệnh, dùng giọng điệu khiêu khích nói: “Hôm nay là lần thứ mấy em phải giúp chàng bắn ra rồi, lại làm bẩn lần nữa.”
Diệp Vô Tuyết cọ xát đùi vào đầu dương v*t của Bùi Lệnh, quy đầu vẽ một vết nước ở bên trong đùi cậu, dương v*t cứng ngắc ấn vào gốc chân cậu, đè mạnh vào âm hộ của cậu mấy lần, hột le của Diệp Vô Tuyết lập tức cương cứng.
Gần đây Diệp Vô Tuyết vẫn luôn dùng cách này giúp Bùi Lệnh bắn tinh, dương v*t của Bùi Lệnh đã kề sát âm hộ của cậu, không tiến vào thật sự mà chỉ liên tục thọc vào miệng ***.
Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy đây là một loại tra tấn, chỉ lấy thứ đó cọ xát vào lỗ âm hộ nhưng không chịu nhét vào, miệng thì nói để giữ an toàn cho thai nhi, mấy tháng đầu không nên quan hệ.
Bùi Lệnh không cho cậu phát tiết, nhưng lần nào cũng cạ liên tục dương v*t vào mông cậu.
Diệp Vô Tuyết không phải người kiềm chế ham muốn tình dục của mình, sau khi mang thai, cơ thể của cậu trở nên nhạy cảm và mỏng manh hơn, đặc biệt là khi Bùi Lệnh ở gần cậu, hương thơm tinh tế tỏa ra khiến người Diệp Vô Tuyết nóng bỏng không chịu nổi.
Diệp Vô Tuyết cố ý kẹp dương v*t của Bùi Lệnh nói: “Hôm nay em không muốn giúp chàng nữa.” Nhưng giọng điệu chẳng khác gì đang làm nũng với Bùi Lệnh.
Trước kia cậu chỉ thể hiện vẻ nũng nịu không phòng bị của mình đối với Diệp Vô Tình, với Bùi Lệnh thì ăn miếng trả miếng, chủ yếu là cố ý trêu chọc hắn.
Sau khi mang thai, cậu càng sẵn lòng làm những hành động nũng nịu, khêu gợi Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh đè lại đùi Diệp Vô Tuyết, ngón tay ấn vào hột le sưng tấy, d*m thủy chảy đầy tay hắn.
Bùi Lệnh nói: “Vậy hôm nay để ta giúp em nhé?”
Hắn đỡ phần thân dưới của Diệp Vô Tuyết lên, cúi đầu vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, ngậm lấy môi âm hộ của cậu.