Cậu không nhắc đến chuyện Mộng Yểm trước mặt Bùi Lệnh, miễn cho Bùi Lệnh lại tức giận không vui.
Trừ những lúc luyện kiếm phải ở cùng nhau, cậu sẽ trốn tránh Bùi Lệnh bất cứ khi nào có thể.
Chắc Bùi Lệnh cũng không muốn nhìn thấy cậu.
Diệp Vô Tuyết đuổi theo Vương Trường Vi nói: “Để ta tiễn ngươi.”
Bùi Lệnh lẳng lặng ngồi xuống chỗ Diệp Vô Tuyết vừa ngồi, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Diệp Vô Tuyết quay đầu lại nhìn Bùi Lệnh, càng quyết tâm tránh xa Bùi Lệnh lúc này.
Vương Trường Vi thì thầm: “Không cần tiễn ta, ta biết đường ra.”
Diệp Vô Tuyết đẩy gã ra cửa, Vương Trường Vi còn muốn chào Bùi Lệnh một tiếng, nhưng Diệp Vô Tuyết đã giữ đầu gã quay ngược lại, tiếp đó liền gọn gàng đóng cửa lại.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đừng nhìn nữa. Bùi Lệnh ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.”
Trước khi rời đi, Vương Trường Vi nói với Diệp Vô Tuyết, gần đây đúng lúc có mấy đệ tử phái Tu Tiên tới, nghe nói Tước Hảo Thôn có bảo vật liền rất sẵn lòng đi tìm hiểu.
Bọn họ hiện đang ở khách điếm tịnh dưỡng, mấy hôm nữa sẽ xuất phát.
Nếu hiện tại đã giải quyết xong chuyện Mộng Yểm, cũng đã đến lúc lên đường tới Tước Hảo Thôn.
Đến khi Diệp Vô Tuyết thống nhất thời gian với Vương Trường Vi xong trở về phòng thì trăng cũng đã lên cao.
Theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Bùi Lệnh, giờ này chắc hắn đã ngủ rồi.
Diệp Vô Tuyết bước nhẹ một bước, lặng lẽ đẩy cửa ra một khe hở, tiếng thở dốc cực kỳ đè nén trong phòng khiến cậu cứng đờ tại chỗ.
Âm thanh tựa như một con hắc xà u ám lạnh lẽo, trong bóng tối bò trườn về phía trước, bò lên cánh tay rồi lên cổ Diệp Vô Tuyết, cắn mạnh một cái.
Sau đó, những ký ức mà Diệp Vô Tuyết đã cố hết sức quên đi lại ùa về, cậu đã nghe thấy âm thanh này trong giấc mơ.
Cũng chính trong cái đêm vắng lặng như vậy, Bùi Lệnh nằm ở trên người cậu, đuôi tóc xõa xuống một bên mặt, hơi thở nóng hổi thầm thì bên tai cậu.
Bùi Lệnh trông thì lãnh tình, nhưng hắn cũng sẽ có lúc tận hứng không kiềm chế được bản thân, sẽ ghé vào tai Diệp Vô Tuyết phát ra những tiếng thở dốc trầm thấp như vậy.
Diệp Vô Tuyết nghe thấy mà như có hàng trăm cái móng vuốt gãi vào lòng mình, cậu rất muốn vén tóc Bùi Lệnh lên để nhìn vẻ mặt của hắn.
Ngón tay của Diệp Vô Tuyết đặt trên cửa không cử động nữa, xuyên qua khe cửa, cậu nhìn thấy Bùi Lệnh vẫn ngồi tại chỗ lúc cậu rời đi, như thể chưa từng di chuyển.
Trong lòng Diệp Vô Tuyết dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bộ quần áo thuần trắng của Bùi Lệnh tỏa ra ánh trăng dịu dàng, không nhiễm một hạt bụi, đôi mắt hắn cụp xuống, tựa như đang nhẫn nhịn, lại tựa như đang buông thả.
Những ngón tay quanh năm cầm kiếm khớp xương rõ ràng lúc này không còn cầm kiếm nữa, mà đang nắm dương v*t của mình.
Giữa những ngón tay của hắn còn quấn một sợi dây buộc tóc, Diệp Vô Tuyết thấy hơi quen mắt, sợi dây buộc tóc dính sát vào đầu dương v*t, bị chất nhờn chảy ra thấm ướt, đầu dây còn lại buông thõng xuống đất.
Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy … hoang đường.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Bùi Lệnh sẽ tự thủ dâm, còn ở trong phòng chậm rãi vuốt ve dương v*t của mình như chốn không người.
Rõ ràng Bùi Lệnh rất ghét những chuyện này.
Diệp Vô Tuyết biết rõ mình nên rời đi càng sớm càng tốt, để khỏi kinh động đến Bùi Lệnh, nhưng chân cậu lại không thể nhúc nhích, tầm mắt cũng khó mà rời khỏi chuyển động của các ngón tay Bùi Lệnh.
Cậu cũng đã từng sờ thứ đó, lúc ấy cậu chỉ muốn bỡn cợt Bùi Lệnh, bây giờ nhìn thấy ngón tay Bùi Lệnh xoa nắn vuốt ve nó, lỗ tai cậu bất giác nóng lên.
dương v*t của Bùi Lệnh đã cứng hoàn toàn, đây là lúc khoái cảm của hắn lên cao nhất, nếu bây giờ đang ở trong mộng, có lẽ hắn đã đâm *** vào *** Diệp Vô Tuyết và ** cậu bắn nước tung tóe.
Giữa hai chân Diệp Vô Tuyết có chút ngứa ngáy, khi cậu tỉnh táo lại, thì ngón tay của cậu đã bắt đầu chà xát hột le của mình.
Diệp Vô Tuyết hoảng sợ trong lòng, sau khi nhìn thấy Bùi Lệnh tự thủ dâm cậu như bị quỷ ám, bị mỗi hành động của Bùi Lệnh làm ảnh hưởng.
Cậu nín thở, cách một cánh cửa Bùi Lệnh rất dễ phát hiện ra cậu, nên cậu càng phải thận trọng hơn.
Đầu ngón tay của cậu ấn vào cục thịt nhỏ, một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ lan ra khắp phần thân dưới của cậu.
Nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu nhìn theo động tác tay của Bùi Lệnh, cũng tăng tần suất chà xát ngón tay hơn, cục thịt nhỏ dưới ngón tay cậu trướng lên tê dại, hai chân trở nên yếu ớt, cánh tay phải vịn vào khung cửa mới có thể đứng vững.
Cậu lén lút ẩn nấp, mở to mắt nhìn rõ động tác của Bùi Lệnh, sự kích thích bí ẩn khác hẳn trước đây khiến da đầu cậu râm ran.
Cậu biết mình nên dừng lại ngay, không nên đi rình trộm chứ đừng nói đến tưởng tượng, nhưng mãi đến khi Bùi Lệnh thỏa mãn thở dài một tiếng, đầu ngón tay của Diệp Vô Tuyết cũng đã dính đầy d*m thủy chảy ra từ lỗ của mình.
Thất thần trong chốc lát khiến Diệp Vô Tuyết buông lỏng cảnh giác, cánh cửa mà cậu đang dựa vào phát ra tiếng cọt kẹt.
Diệp Vô Tuyết mềm nhũn cả người theo bản năng lùi về sau, nhưng ánh mắt của Bùi Lệnh đã bắn qua khe cửa từ lâu, như muốn xuyên thủng người Diệp Vô Tuyết.
“Đi vào.” Giọng nói của Bùi Lệnh vẫn còn dư âm sau cao trào, khác hẳn với hắn của ngày thường, mang theo khí thế không cho phép từ chối.
Hắn thậm chí còn chẳng buồn che giấu, những ngón tay run rẩy quấn dây buộc tóc vẫn đặt ở bụng dưới, khuôn mặt ôn tồn lễ độ đó thực sự chẳng ăn nhập gì với hành động của hắn lúc này.
Diệp Vô Tuyết nghe lời đẩy cửa đi vào, cậu còn tri kỷ đóng cửa lại cho hắn, vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Ta tưởng huynh đã ngủ rồi.”
Cậu không chớp mắt đi thẳng đến bên giường, cứ tưởng đã giấu giếm được chuyện này, nhưng Bùi Lệnh lại lên tiếng: “Ngươi vừa làm gì ở ngoài cửa?”
Bùi Lệnh nhìn thấy rồi.
Bùi Lệnh đã nhìn thấy tất cả rồi.
Đầu ngón tay Diệp Vô Tuyết tê cứng, cậu giả vờ bình tĩnh nói: “Ta không thấy gì cả, huynh đi ngủ sớm đi.”
Cậu nóng lòng muốn chui vào trong chăn, rốt cuộc vừa rồi cậu đã làm cái quái gì vậy! Đáng lẽ cậu phải trực tiếp đẩy cửa ra và cười nhạo Bùi Lệnh, hoặc đơn giản chỉ cần xoay người bỏ đi, thì đã không phải rơi vào tình huống xấu hổ như thế này.
Bùi Lệnh kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nói: “Đều là lỗi của ngươi.”
Hắn túm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, kéo Diệp Vô Tuyết vào trong lòng, lưng Diệp Vô Tuyết va vào lồng ngực hắn, đụng vào vết thương trên ngực khiến Bùi Lệnh phải cau mày lại, hắn thấp giọng lặp lại: “Đều là lỗi của ngươi.”
Hắn hận không thể cắn đứt từng mảnh thịt trên người Diệp Vô Tuyết, làn da chạm vào các ngón tay rất mịn màng và mềm mại, khiến hắn không nỡ buông ra, hắn lại siết chặt tay hơn một chút.
Diệp Vô Tuyết chẳng hiểu gì cả, cậu muốn gỡ tay hắn ra nhưng hai tay Bùi Lệnh một mực ôm chặt trước ngực, cả người cậu bị nhốt trong vòng tay của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết không thích bị trói buộc, nó làm cậu nhớ đến nỗi uất ức bị Bùi Lệnh nắm trong lòng bàn tay không thể vùng vẫy trong giấc mơ.
Bây giờ đã ra khỏi mộng cảnh, cậu sẽ không còn bị Mộng Yểm ám thị để Bùi Lệnh mặc sức ức hiếp.
Diệp Vô Tuyết nói: “Liên quan gì đến ta? Lúc huynh ở trong phòng làm chuyện đó ta cũng đâu có mặt. Thấy huynh bình thường ra vẻ băng thanh ngọc khiết, không ngờ huynh cũng chẳng khác gì những tên đàn ông khác, trong đầu toàn những thứ bẩn thỉu.”
Diệp Vô Tuyết luôn muốn nói chuyện đàng hoàng với Bùi Lệnh, nhưng mỗi lần cậu mở miệng đều khiến hắn tức giận.
Bùi Lệnh từ phía sau trực tiếp bế cậu đến trước chiếc bàn mà cậu và Vương Trường Vi đã uống trà vào ban ngày, đầu gối của cậu đập vào cạnh bàn, Diệp Vô Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, xoay người lại định đánh nhau với Bùi Lệnh.
Chóp mũi của Bùi Lệnh hơi đỏ lên, trong mắt tràn đầy oán hận lẫn tức giận, hắn nói: “Ta không tìm thấy thuốc giải trong Ngọc Hương Lâu.”
Hắn không tìm được thuốc giải, mê độc vẫn chưa được giải, khi nó phát tác hắn nổi lên dục vọng, chỉ có thể dùng tay phát tiết.
Thế nhưng mê độc không thể tự mình giải quyết, mà phải dựa vào cơ thể của người khác mới giải tỏa được.
Diệp Vô Tuyết đã quên sạch hết chuyện này, bị nhắc lại lần nữa, quả thực như Bùi Lệnh nói, đúng là lỗi của cậu.
Diệp Vô Tuyết không hề nghi ngờ Bùi Lệnh sẽ lấy chuyện này ra gạt cậu, dù sao Bùi Lệnh không thích cậu là một điều hết sức hiển nhiên, vậy nên hắn phải có lý do gì đó mới ở trong phòng thủ dâm.
Bùi Lệnh sờ soạng ngực Diệp Vô Tuyết cởi áo cậu ra, Diệp Vô Tuyết không phải là A Tuyết, đương nhiên cậu sẽ không mặc những chiếc áo yếm phấn hồng kia, ngực cậu được buộc chặt bằng băng vải, từ bên ngoài không nhìn ra manh mối gì, chỉ khi chạm vào mới có cảm giác mềm mại.
Bùi Lệnh tháo lỏng băng vải trên ngực Diệp Vô Tuyết, bộ ngực đầy đặn hơn mấy ngày trước bật ra ngoài.
Băng vải thắt quá chặt, để lại vết hằn đỏ tươi trên bộ ngực trắng nõn, đầu núm vú bị lõm vào, bộ ngực được giải phóng lắc lư lên xuống, Diệp Vô Tuyết cũng thở phào một hơi thoải mái.
Ở trong mộng, bộ ngực của cậu vừa to vừa tròn, lại còn rỉ sữa, điều này khiến Diệp Vô Tuyết lo lắng không thôi, cậu sợ ngực của mình sẽ giống như A Tuyết càng ngày càng to lên, nên cậu đã ra sức buộc chặt nó.
Thế nhưng trái với mong đợi, bầu vú mà Bùi Lệnh có thể nắm được bằng một tay giờ đây Bùi Lệnh xòe rộng cả bàn tay cũng có chút nắm không hết.
Hai tay Diệp Vô Tuyết chống lên mặt bàn, người nghiêng về phía trước, cặp vú của cậu cũng tự nhiên rủ xuống, Bùi Lệnh dí sát sau lưng, hai tay hắn chộp lấy cặp vú của cậu chơi đùa, đặc biệt chú ý đến núm vú của cậu.
Hắn nhéo đầu núm của Diệp Vô Tuyết, giống như muốn vắt thứ gì ra từ đó vậy, móng tay cũng cào vào lỗ núm vú, núm vú sưng tấy và đau nhức khiến Diệp Vô Tuyết lắc eo qua lại, suýt thì ngã xuống.
Diệp Vô Tuyết thúc giục: “Huynh… nhanh lên…”
Cậu chỉ muốn mau chóng giải độc cho Bùi Lệnh, vốn dĩ giữa cậu và Bùi Lệnh không có nhiều tình cảm, những đùa bỡn này là do Bùi Lệnh cố ý làm ra, đối với Diệp Vô Tuyết mà nói càng giống như đang sỉ nhục cậu.
Dù cho thân thể của cậu sẽ vì sự nhục nhã này mà nóng lên run rẩy, núm vú ngứa ngáy không chịu nổi, thậm chí cậu còn muốn chủ động đưa vào tay Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh vén áo của Diệp Vô Tuyết, nâng phần thân dưới của cậu lên, quần bên dưới hiển nhiên đã được cởi ra, nhưng áo ngắn bên ngoài vẫn chưa được cởi, vạt áo che khuất rãnh mông, xuống dưới nữa thì hoàn toàn trần truồng không gì che đậy.
dương v*t cứng rắn của Bùi Lệnh đẩy vào khe mông, bất ngờ chui vào đáy chậu ướt nhễ nhại.
Một Diệp Vô Tuyết n*ng *** như vậy, lại khiến Bùi Lệnh nghiến răng nghiến lợi: “Vậy mà ngươi lại chẳng đợi nổi.”
Còn chưa bắt đầu đã chảy ra nhiều d*m thủy như vậy, trong mắt Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết chẳng khác gì một thằng điếm nhìn thấy *** của đàn ông liền sáp đến muốn bị **.
Hắn khựng lại một chút, nhớ lại ban ngày nhìn thấy Diệp Vô Tuyết và Vương Trường Vi có cử chỉ thân mật với nhau, Vương Trường Vi nắm ngón tay của Diệp Vô Tuyết, mà Diệp Vô Tuyết lại không hất ra.
Trước khi rời đi còn xô xô đẩy đẩy, Diệp Vô Tuyết làm như rất muốn đi tiễn Vương Trường Vi, như thể Bùi Lệnh đã quấy rầy bọn họ vậy.
Bùi Lệnh lại lên tiếng, cơn giận đã lắng xuống, nhưng giọng điệu lại càng lãnh đạm: “Ngươi với gã ra ngoài lâu như vậy, đã làm gì?”
“Ai cơ?” Bùi Lệnh hỏi một câu không đầu không đuôi, Diệp Vô Tuyết theo bản năng hỏi lại.
Tuy nhiên, vào tai Bùi Lệnh, hắn lại tin chắc rằng Diệp Vô Tuyết dâm đãng phóng túng đến mức không biết hắn đang nói đến người đàn ông nào, mà cũng không biết cái lỗ ướt át giữa hai chân cậu đã chảy nước vì thằng đàn ông nào.
(Chửi đi anh, thằng đàn ông đó đúng là khốn nạn mà:))))
Điều đáng ghét hơn nữa là cậu mang cái mặt xinh đẹp kiều diễm đó vẫn có thể giả vờ ngây thơ vô tội, như thể mình không biết gì cả.
Bùi Lệnh bị Diệp Vô Tuyết quyến rũ đến thở hổn hển, hắn vừa ghét bỏ Diệp Vô Tuyết vừa không thể buông tay.
Hắn cố gắng kiềm chế cơn giận, không muốn ** vào lỗ *** ướt át của Diệp Vô Tuyết nữa, quy đầu của hắn lại đi ấn vào cái lỗ ở phía sau.
Lỗ hậu của Diệp Vô Tuyết thít chặt, xung quanh là một màu hồng nhạt cực kỳ sạch sẽ.
Mà phản ứng của Diệp Vô Tuyết cũng rất khuyến khích, đại khái là đoán được ý đồ của Bùi Lệnh, cậu liền nói: “Sao huynh còn chưa chịu đâm vào? Rốt cuộc là có muốn làm hay không vậy?”
Cậu thà bị Bùi Lệnh ** ở lỗ trước, ít nhất lỗ *** của cậu đã ướt rồi, ** vào sẽ càng sướng hơn.
Cái lỗ phía sau của cậu không phải dùng để làm tình, dương v*t của Bùi Lệnh lại thô to đến thế, nếu thật sự đâm vào chắc chắn sẽ đau chết mất.
Bùi Lệnh bóp một bên eo Diệp Vô Tuyết đề phòng cậu giãy khỏi tay hắn, chất nhờn bôi đầy lên miệng đít của Diệp Vô Tuyết, khiến nơi đó ẩm ướt như miệng *** của cậu.
Bùi Lệnh chỉ nói: “Được.”
dương v*t liền cương quyết chen vào lỗ hậu se khít và chật hẹp của Diệp Vô Tuyết.
“Không…”
Lỗ hậu môn lần đầu tiên bị khai phá, cơn đau đó còn dữ dội hơn lỗ *** bị phá trinh rất nhiều, giống như bị một con dao cùn thọc vào, vặn xoắn lỗ hậu môn cho đến khi nó nứt ra.
Diệp Vô Tuyết giơ chân giẫm lên chân Bùi Lệnh, sau đó liền bị Bùi Lệnh nắm lấy mắt cá chân nâng lên.
Diệp Vô Tuyết nằm sấp trên bàn, nửa thân dưới lơ lửng trên không, thứ kẹp giữa mông cậu thật vô nhân đạo, kiên quyết muốn đâm vào trong lỗ đít cậu.
Trông cậu không giống như đang quan hệ tình dục với ai đó, mà giống như một con cá bị ghim vào thớt, Bùi Lệnh chính là người dùng dao hành quyết cậu.
Lỗ hậu khít đến mức ngột ngạt, nhưng lại mang đến cho Bùi Lệnh khoái cảm chinh phục vô tận, nếu không phải Diệp Vô Tuyết có thêm lỗ *** giữa hai chân, thì lẽ ra cậu đã bị Bùi Lệnh banh đít ra ** từ lâu rồi.
Càng chặt khít thì càng chứng tỏ nơi này chưa từng có ai tiến vào, phản ứng của Diệp Vô Tuyết càng mãnh liệt hơn mấy lần trước.
Lỗ hậu kẹp quá chặt, dương v*t vào chưa đến một nửa đã không thể vào được nữa, thắt lưng của Diệp Vô Tuyết căng cứng, như thể giây tiếp theo sẽ gãy ra làm đôi vậy.
Diệp Vô Tuyết cắn môi đến trắng bệch, lông mi rưng rưng nước mắt, cậu bướng bỉnh vùng vẫy, kỳ thực đây mới chính là phản ứng mà Diệp Vô Tuyết lẽ ra phải có.
Bùi Lệnh muốn nhìn thấy cậu khuất phục, lại không muốn thấy cậu khuất phục, một tay hắn giữ eo Diệp Vô Tuyết, phần thân dưới càng đút vào sâu hơn.
Hắn cẩn thận quan sát từng biến hóa trên vẻ mặt của Diệp Vô Tuyết, hắn đưa tay nắm lấy cằm Diệp Vô Tuyết, đôi môi tái nhợt chậm rãi khôi phục lại hình dạng căng mọng, màu môi tươi đẹp mê hoặc thần trí con người.
Ngón tay Bùi Lệnh mơn trớn cánh môi của cậu, Diệp Vô Tuyết há miệng cắn vào đầu ngón tay Bùi Lệnh, đôi mắt sáng màu như ngọc lưu ly khiêu khích nhìn Bùi Lệnh.
Cái nhìn này khiến Bùi Lệnh không còn kiềm chế được ham muốn của mình.
Hắn bất chấp tất cả đâm vào trong mông Diệp Vô Tuyết, buộc Diệp Vô Tuyết phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, lỗ hậu bất khả xâm phạm bị đâm đâm rút rút hồi sâu hồi cạn cũng dần thích ứng với sự xâm nhập của dương v*t.
Đau đớn cùng tủi nhục khiến hai mắt Diệp Vô Tuyết tối sầm, sự tồn tại của thứ đó trong lỗ hậu khiến tứ chi cậu lạnh toát, điều khiến cậu càng sợ hãi chính là, thứ đã lâu không có phản ứng dưới háng cậu lại bị *** đến vểnh cao đầu.
—–
Bé Tuyết trong mắt Tiểu Bùi: Dâm đãng lại giỏi giả vờ ngây thơ.
Tiểu Bùi trong mắt bé Tuyết: Nghiêm chỉnh không biết thủ dâm là gì.