Người đời đều cho rằng Lang Gia Vương là một minh chủ, ngày tế Trời hôm đó ai ai cũng vui mừng cầu phúc, nhưng họ đâu thể ngờ, sau buổi lễ tế Trời, chính là thời khắc diệt vong của Lang Gia Quốc.
“Đây chính là… Phong Thiện Đàn?”
Đứng sừng sững trước mặt mọi người là một đài cao dựng thẳng lên trời, trông thì uy nghiêm tráng lệ, nhưng Diệp Vô Tuyết lại cảm thấy nó rất bí hiểm.
Chỗ này không giống một Phong Thiện Đàn tượng trưng cho cát tường phước lành, mà giống một con đường dẫn đến địa ngục hơn.
Có chín chín tám mốt bậc thang, mỗi khi Lang Gia Vương bước đi, số mệnh của hắn ta sẽ giảm đi một phần, đợi đến lúc Lang Gia Vương bước lên Phong Thiện Đàn, toàn bộ số mệnh của hắn ta sẽ bị Phong Thiện Đàn nuốt chửng.
Người mang số mệnh may mắn, thường là người được Thiên Đạo quan tâm nhất, vậy nên khi Lang Gia Vương lên đài, chắn chắn sẽ dẫn đến phong ba bão táp, trời giáng sấm sét, tình huống này giống như người tu tiên độ lôi kiếp.
Vì vậy khi Bùi Lệnh và Diệp Vô Tuyết đứng trước Phong Thiện Đàn, bầu trời vừa rồi vẫn còn trong xanh không một gợn mây, nháy mắt đã sấm vang chớp giật, mây đen ùn ùn kéo đến trên Phong Thiện Đàn, nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Ngày ấy Lang Gia Vương chỉ là một phàm nhân, rốt cuộc thì hắn ta đã quyết tâm đến mức nào mới có thể leo từng bước từng bước lên Phong Thiện Đàn? Liệu hắn ta có biết chăng, bản thân từ bỏ tất cả lại chỉ đổi về một giấc chiêm bao? Cuối cùng thì có đáng giá hay không?
Diệp Vô Tuyết tinh thần hoảng hốt, hoặc có lẽ cậu sống lại một đời cũng chỉ là đang mơ một giấc mộng mà mình không hay biết.
“Chúng ta đi thôi.” Bùi Lệnh nắm tay cậu, Diệp Vô Tuyết chợt bừng tỉnh.
Có vẻ như cậu đã ở trong tranh quá lâu, sơ sảy một chút là có thể bị lạc lối.
Lang Gia Quốc lấy màu tím làm chủ đạo, Bùi Lệnh một thân áo bào tím, trên đầu đội kim quan, khí thế uy nghiêm, có đôi chút phong thái của gia chủ Bùi thị kiếp trước.
Bùi Lệnh thấy Diệp Vô Tuyết vẫn đang ngơ ngác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, lại là cái vẻ ngưỡng mộ si ngốc mà hắn từng nhìn thấy, khiến hắn có chút tức giận.
Ngay sau đó hắn lại nghe thấy Diệp Vô Tuyết thì thầm: “Huynh mặc đồ tím thật sự rất ưa nhìn.”
Lần đầu họ gặp nhau, khi nhìn thấy Bùi Lệnh mặc bộ quần áo màu tím mà mình tặng, Diệp Vô Tuyết đã muốn nói câu này.
Lửa giận của Bùi Lệnh lập tức bay biến, hắn quay đầu đi, không được tự nhiên nói: “Đã đến giờ rồi.”
Sáu trăm năm trước, là Lang Gia Vương đưa Tuyết phu nhân lên Phong Thiện Đàn, ngày hôm nay, là Bùi Lệnh cùng Diệp Vô Tuyết lên Phong Thiện Đàn.
Đi liên tục hơn chục bước, chỉ có mấy bước đầu tiên cảm thấy hơi khó chịu, sau khi đi được hai mươi bước, Diệp Vô Tuyết không còn cảm thấy thân thể khó chịu nữa.
Xem ra vận may của Tuyết phu nhân quá ít, chỉ mới đi hai mươi bước đã lấy hết vận may của y.
Diệp Vô Tuyết không khỏi cười khổ, e rằng vận may của cậu cũng chẳng hơn gì Tuyết phu nhân, nếu không thì sao kiếp trước cậu lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Trái lại là Bùi Lệnh, từ sau bước thứ bốn mươi, mỗi bước đi đều rất khó khăn, mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, âm ỷ như sắp giáng sấm sét xuống.
Không chỉ có Lang Gia Vương sở hữu vận may cực thịnh, mà vận may của Bùi Lệnh cũng không thể coi thường, vì thế khi Bùi Lệnh bước lên đài, trận chiến này chẳng khác gì độ lôi kiếp.
“Bước thứ bốn mươi chín…” Khi Bùi Lệnh bước lên bậc thứ bốn mươi chín, cuối cùng mây đen cũng giáng xuống đạo sấm sét đầu tiên.
Diệp Vô Tuyết hoảng sợ trong lòng, loại lôi kiếp này so với lôi kiếp mà ngày xưa cậu gặp phải khi kết đan chỉ có hơn chứ không có kém, sau khi bước tám mươi mốt bước lên Phong Thiện Đàn, sấm sét sẽ chỉ càng mạnh hơn.
Lang Gia Vương xác thịt phàm trần, đến tột cùng hắn ta đã vượt qua như thế nào?
Hiện giờ Bùi Lệnh vẫn chưa kết đan, cho dù có bước lên được đỉnh Phong Thiện Đàn thì hắn cũng chưa chắc vượt qua được sấm sét.
“Nếu như huynh không chống đỡ nổi…”
Diệp Vô Tuyết túm lấy tay áo Bùi Lệnh, đây vốn là chuyện của một mình cậu, cậu không muốn liên lụy Bùi Lệnh bị thương.
Lúc này chỉ cần thoát ra ngoài tranh, Bùi Lệnh sẽ không phải chịu đựng nỗi đau sấm sét nữa.
Dường như đoán được cậu muốn nói gì, Bùi Lệnh nói: “Không sao.”
Sấm sét đánh xuống, tiếng quần áo bị thiêu cháy vang lên tứ phía, tổng cộng có bảy đạo sấm sét giáng xuống, cả người Bùi Lệnh bị bao vây trong ánh điện màu tím, ngay cả Diệp Vô Tuyết cũng bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, chiếc vòng tay rắn bạc trên cổ tay đã chặn cho cậu, giúp cậu tránh được một kiếp.
Áo ngoài của Bùi Lệnh đã bị tàn phá, nhưng may là hắn không bị thương, chỉ có điều với cảnh giới hiện tại mà muốn cưỡng ép độ lôi kiếp ngang ngửa với lôi kiếp kết đan, thực sự quá miễn cưỡng, khi hắn lên tiếng lần nữa, giọng nói đã có chút mỏi mệt: “Tiếp tục.”
Vừa dứt lời, thân thể của Bùi Lệnh đã ngã nghiêng, Diệp Vô Tuyết vội vàng đỡ lấy hắn.
Bùi Lệnh, người tưởng chừng như không có gì là làm không được ở kiếp trước, giờ đây hình như luôn bị thương vì cậu.
Cho dù ban đầu Diệp Vô Tuyết chỉ muốn làm tốt mối quan hệ với Bùi Lệnh, để sau này có thể nương nhờ Bùi gia, nhưng hiện tại cậu đã thay đổi ý định từ lâu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh không cần phải như vậy, dừng lại ở đây đi.”
Những bậc thang còn lại, hãy cứ để một mình cậu bước tiếp, dù gì Phong Thiện Đàn cũng không có quá nhiều ảnh hưởng tới cậu, ngược lại thì cậu muốn lên đài xem xem gã quốc sư kia đang giở trò gì?
Bùi Lệnh cắn môi, nắm ngược lại tay Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Lang Gia Vương có thể đi hết chín chín tám mốt bậc thang, chẳng lẽ ta không bằng hắn ta?”
Diệp Vô Tuyết cảm thấy buồn cười, cậu cứ tưởng Bùi Lệnh chỉ thích tranh cường hiếu thắng với cậu, không ngờ hắn còn muốn so đo với Lang Gia Vương.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh so với hắn ta làm gì? Hắn ta lên Phong Thiện Đàn vì Tuyết phu nhân, đúng là một tên điên.”
Bùi Lệnh mím môi, nói: “Ta… không muốn thấy Mặc Tiên tác quái.”
Diệp Vô Tuyết sáng tỏ, Bùi Lệnh và Diệp Vô Tình giống nhau, đều là người chính trực không xu nịnh, đương nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn Mặc Tiên làm hại thế nhân.
Hơn nữa Bùi Lệnh còn rất cố chấp, nếu hắn không muốn đi, Diệp Vô Tuyết cũng không có cách đuổi hắn đi, dù sao cũng không thể đạp hắn xuống đài, ép hắn rời khỏi tranh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Nếu vậy thì chúng ta tiếp tục đi. Một khi tình thế không ổn, chúng ta lập tức thoát khỏi đây.”
Bùi Lệnh gật đầu, có điều hắn vẫn còn suy yếu, một tay hắn khoác lên vai Diệp Vô Tuyết, bước từ từ lên bậc thang.
Mây đen lại tụ tập trên đỉnh đầu Bùi Lệnh, khí thế gấp đôi lần trước đó, mây đen áp sát thành trì, tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ cung điện.
Cuồng phong chợt nổi, thổi hai người muốn lung lay sắp ngã.
Người có số mệnh may mắn, thực chất là một lỗ hổng của Thiên Đạo.
Lang Gia Vương vẫn luôn ở phàm trần, thân là đế vương, tập trung sự kỳ vọng của hàng vạn thần dân, điều này đã che giấu đi số mệnh của hắn ta.
Bây giờ vận may của Lang Gia Vương đã bị cướp đoạt gần hết, chỉ còn cách chân trời một bước chân, Thiên Đạo uy nghiêm tự nhiên sẽ không cho phép lỗ hổng này tồn tại.
Diệp Vô Tuyết nhìn sấm sét sắp giáng xuống, không khỏi khiếp sợ.
Trừ khi thân xác Lang Gia Vương hóa Thánh, bằng không thì hắn ta tuyệt đối không thể sống sót qua chín đạo sấm sét.
Ắt hẳn Mặc Tiên đang chờ chính là một bước này, ngày hôm đó khi sấm sét giáng xuống, Lang Gia Vương thân chết vận mất, Mặc Tiên liền thu thập toàn bộ vận may của Lang Gia Vương để sử dụng cho mình.
Nhưng cuối cùng Lang Gia Vương không có chết, mà bị giữ lại trong bức tranh này.
Lúc này Diệp Vô Tuyết không dám để Bùi Lệnh tiến lên nữa, cậu không biết vì sao Lang Gia Vương lại không chết, nhưng nếu Bùi Lệnh còn tiến thêm một bước, Bùi Lệnh rất có thể sẽ không trụ nổi.
Bùi Lệnh nãy giờ vẫn được Diệp Vô Tuyết dìu đi, lặng lẽ đẩy Diệp Vô Tuyết ra.
Hắn nắm chặt mặt ngọc bội trên thắt lưng, không nhìn Diệp Vô Tuyết, cất giọng trầm khàn nói: “Ta cũng có thể làm được.”
“Huynh nói gì……”
Bùi Lệnh một thân áo bào tím bước lên bậc thang cuối cùng, tức thì tiếng sấm nổ vang lên.
Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy sấm sét đầy trời, chỉ nhìn thấy bóng lưng đang chắn trước mặt mình.
Sấm sét gặp phải ở giai đoạn cuối vô cùng khủng khiếp, nếu Bùi Lệnh đã kết Kim Đan, có lẽ hắn có thể chống đỡ được đợt sấm sét này.
Nhưng hiện tại…
Bốn đạo sấm sét giáng xuống, phía sau lưng Bùi Lệnh da tróc thịt bong, hắn nặng nề quỳ một chân xuống, nhưng đầu của hắn vẫn ngẩng cao, hai mắt nhìn thẳng vào tia sét, không hề có ý nhượng bộ.
Nỗi đau đớn không thể hiểu nổi chợt đánh úp vào trái tim Diệp Vô Tuyết.
Cậu không rõ người đau khổ rốt cuộc là cậu hay là Tuyết phu nhân.
Cậu muốn lao về phía trước để đỡ lôi kiếp thay Bùi Lệnh, nói với Bùi Lệnh huynh không cần phải vì ta làm đến nông nỗi này.
Cặp vòng tay rắn bạc trên cổ tay đột nhiên nứt gãy, linh lực của Tuyết phu nhân lập tức tràn ngập cơ thể.
Khoảnh khắc chiếc vòng tay vỡ vụn, một kết giới màu trắng tinh khiết che chắn trên đầu Bùi Lệnh, chặn lại năm đạo sấm sét đang lũ lượt đánh xuống.
Bước cuối cùng của lôi kiếp, chỉ có tu vi trên Kim Đan mới có thể vượt qua, mà Phật Tuyết Chân Nhân từ lâu đã kết được Kim Đan, y có thể tiêu diệt năm đạo sấm sét cỏn con này chỉ bằng một cái vung tay.
Cuối cùng thì Diệp Vô Tuyết cũng hiểu tại sao Lang Gia Vương không chết ở bước cuối cùng, hóa ra Phật Tuyết Chân Nhân đã cứu hắn ta.
Chiếc vòng tay rắn bạc nứt vỡ, Phật Tuyết Chân Nhân thay vì lập tức ra tay giết Lang Gia Vương, y lại đi cứu hắn.
Diệp Vô Tuyết đỡ Bùi Lệnh đứng dậy, cuối cùng cũng bước lên Phong Thiện Đàn.
Tất cả chuyện này xảy ra như một tia chớp, Quốc sư ngồi trên đệm bồ đoàn từ từ mở mắt ra, gã nở một nụ cười quái dị.
Diệp Vô Tuyết nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Quốc sư ngẩng đầu nhìn trời, hai đợi lôi kiếp giáng xuống, thời cơ mà gã chờ đợi rốt cuộc cũng đến.
Quốc sư chỉ lên trời, cười khẽ một tiếng: “Ta chính là Thánh Thần được Trời phái xuống đây để cứu vớt các ngươi. Bây giờ các ngươi đã lấy thân mình mở ra đường Thánh, chính là vinh hạnh của các ngươi.”
Theo ngón tay của Quốc sư, hình như Diệp Vô Tuyết nhìn thấy một khe nứt.
Khe nứt này thoắt ẩn thoắt hiện, trước kia chừng từng tồn tại, nhưng sau khi Lang Gia Vương trải qua hai đợt lôi kiếp, nó đột nhiên xuất hiện ở đây.
Có vẻ như Mặc Tiên đã đến thế giới này thông qua khe nứt đó, bây giờ nó tính toán mở ra khe nứt để cho nhiều Mặc Tiên vào thế giới này hơn.
Khe nứt đó như có sự sống, nó cảm nhận được bị người khác nhìn lén, nó mở to như một con mắt, hai mắt Diệp Vô Tuyết tức thì đau đớn vô cùng, không dám nhìn vào khe nứt nữa.
Quốc sư cười khinh thường: “Lũ kiến hôi các ngươi mà cũng muốn cản trở Thánh Thần hạ phàm, đúng là nực cười. Hai người các ngươi dám vọng tưởng nhìn lén thiên cơ, vậy thì cứ vĩnh viễn ở lại đây đi.”
Quốc sư đã nhìn thấu hai người không phải là Lang Gia Vương và Tuyết phu nhân từ lâu.
Diệp Vô Tuyết phản ứng lại, lập tức ôm Bùi Lệnh nhảy khỏi Phong Thiện Đàn.
Ngón tay Quốc sư nắm một cái, Phong Thiện Đàn dưới chân bọn họ rung chuyển dữ dội, không ngờ lại bị gã nhổ tận gốc.
Phong Thiện Đàn hấp thụ toàn bộ vận may của Lang Gia Vương, hóa thành một thanh Khí Vận Kiếm, chĩa thẳng lên trời.
Diệp Vô Tuyết xoay chuyển ý niệm, linh hồn rời khỏi cơ thể, trong chốc lát sẽ có thể rời khỏi bức tranh, nhưng Bùi Lệnh bên cạnh cậu lại giống như bị một thế lực nào đó vây giữ ở trong tranh.
Quốc sư cười ha hả liên tục, không ngờ Khí Vận Kiếm trong tay gã lại có màu vàng tinh khiết, vậy mà gã còn lấy đi cả vận may của Bùi Lệnh, thảo nào Bùi Lệnh không thể rời khỏi bức tranh.
Sáu trăm năm trước, Mặc Tiên muốn dùng Khí Vận Kiếm mở ra khe nứt, nó của bây giờ lấy được vận may của Bùi Lệnh, hẳn là muốn bổ bức tranh này ra? Chẳng lẽ Mặc Tiên cũng bị nhốt trong tranh?
Linh hồn của Diệp Vô Tuyết đã bắt đầu rời khỏi cơ thể, Bùi Lệnh nắm tay cậu như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
Hai mắt Diệp Vô Tuyết đau đớn, cậu bắt đầu hối hận vì đã để Bùi Lệnh biết về Mặc Tiên.
Nếu ngay từ đầu cậu không đi trêu chọc Bùi Lệnh, thì Bùi Lệnh đã có thể đi theo quỹ đạo của kiếp trước, từng bước từng bước trở thành kiếm tu đệ nhất thế gian, chứ không phải chết ở trong tập tranh của Mặc Tiên.
“Huynh đợi ta, ta sẽ quay lại ngay… Không được, đừng mà!”
Hơi ấm nơi đầu ngón tay dần phai nhạt, sức mạnh của bức tranh đang từ từ loại bỏ sự tồn tại của cậu.
Diệp Vô Tuyết cố gắng nắm lấy ngón tay của Bùi Lệnh một lần nữa, nhưng không thể chạm vào chúng dù chỉ một chút.
Nước mắt cậu rơi xuống, nhỏ giọt lên gương mặt Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh đưa tay chạm vào nó, sau đó ngước mắt lên nhìn không trung.
“Ban đầu ta cứ tưởng ngươi cùng một dạng người với Lang Gia Vương, nhưng không ngờ, ngươi vẫn khác hắn.”
Một giọng nói phát ra từ cơ thể Diệp Vô Tuyết, chỉ có điều người đang nói chuyện không phải Diệp Vô Tuyết, mà là Phật Tuyết Chân Nhân.
Bùi Lệnh lập tức buông ra bàn tay đang nắm.
Phật Tuyết Chân Nhân mỉm cười, y phủi bụi trên quần áo, nhìn thanh kiếm khổng lồ trên không trung, thở dài nói: “Lúc đó, ta cứ nghĩ chỉ cần chặn được thanh kiếm này, là có thể thoát khỏi tên điên đó, mãi mãi không gặp lại hắn nữa.”
“Nhưng không ngờ ta đã đánh giá thấp hắn, vậy mà hắn lại có thể khống chế Khí Vận Kiếm, dùng kiếm chém lão yêu đạo, nhốt cả ta và lão yêu đạo vào đây.”
Phật Tuyết Chân Nhân tự lẩm bẩm một mình: “Có lẽ đây là số mệnh của ta.”
Một tia sáng trắng lóe lên, Phật Tuyết Chân Nhân chặn lại Khí Vận Kiếm đang rơi xuống.
Chỉ có điều bây giờ đã không còn Lang Gia Vương đến lật ngược tình thế, giúp y ngăn chặn Khí Vận Kiếm.
Mặc Tiên cả kinh, giận dữ hét lên: “Sao lại là ngươi nữa! Chẳng phải ngươi hận hắn sao? Tại sao còn muốn cứu hắn!”
Phật Tuyết Chân Nhân cười nói: “Ta hận hắn, liên quan gì đến ngươi?”
Một mảng băng giá ngưng tụ trên Khí Vận Kiếm khí thế hừng hực, ngay sau đó mảng băng giá nhanh chóng lan rộng và lập tức bao phủ lấy Khí Vận Kiếm.
Băng giá vỡ tan, bông tuyết bay ngập trời, Khí Vận Kiếm nát vụn, những tia sáng vàng rơi trong cảnh tượng hoang tàn.
Giữa bầu trời tuyết bay trắng xóa, Phật Tuyết Chân Nhân chỉ còn một mình với thế gian.
Y cúi xuống chiếc đầu cao quý của một tiên nhân, liếc nhìn Lang Gia Vương.
Keng.
Keng.
Keng.
———-
Ying Ying:
– Phật Tuyết Chân Nhân độ tình kiếp thất bại, cái giá phải trả là thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.
– Diệp Vô Tuyết nói Bùi Lệnh khác với Lang Gia Vương, vì hắn là kiếm tu vô tình.
– Tuyết phu nhân nói Bùi Lệnh khác với Lang Gia Vương, vì hắn đã để Diệp Vô Tuyết đi.
– Phó bản trong tranh đến đây kết thúc…