Trong đầu Diệp Vô Tuyết vang lên một giọng nói lạnh lùng không có âm điệu, cậu đột nhiên mở mắt ra, không gian xung quanh dần dần sáng lên, sau đó xuất hiện một con… quái vật có con mắt đỏ rực?
Điều kỳ lạ là xung quanh con quái vật này không có chút yêu khí nào, thậm chí còn không có chút hơi thở nào.
Lẽ nào là thuật con rối? Người điều khiển rối đang ở đâu?
Diệp Vô Tuyết cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, cậu nhớ rằng sau khi các mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính được tập hợp lại ở Kính Thành, Vạn Hoa Kính được mở ra, tiếp đó ý thức của cậu bị tách khỏi cơ thể, giống như khi lần đầu tiên cậu đến thế giới này vậy.
Cậu đi loanh quanh trong Vạn Hoa Kính, những đốm sáng nhấp nháy đầy màu sắc thu hút sự chú ý của cậu, khi cậu nhìn thấy một trong những đốm sáng màu xanh lam, dường như có một bàn tay nào đó tóm lấy cậu, cơ thể cậu tự do rơi xuống cho đến khi rơi vào trong đốm sáng xanh lam.
Sau đó cậu liền xuất hiện ở nơi này, nằm trong một chiếc quan tài có hình dáng kỳ lạ, cả người ngâm trong chất lỏng màu xanh nhạt, còn có một vài cây kim mỏng đâm vào cơ thể cậu, những cây kim mỏng được nối với một số vật thể kỳ lạ.
Diệp Vô Tuyết giơ tay rút cây kim đang cắm trên người mình ra, xung quanh đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai, giống như một loại cảnh báo nào đó.
“Số 0015, xin hãy nằm vào khoang điều trị. Nhắc lại lần nữa, số 0015, xin hãy nằm vào khoang điều trị.”
Diệp Vô Tuyết ngước lên nhìn con quái vật có một con mắt đỏ rực, có vẻ như âm thanh phát ra từ nó, nhưng cũng có vẻ không phải phát ra từ nó.
Một tay Diệp Vô Tuyết vịn quan tài ngồi dậy, cậu phát hiện thân thể của mình có chút khác thường, năm giác quan của cậu vẫn còn nhạy bén, nhưng linh lực trong cơ thể lại mất hết.
Cậu thử hấp thu linh khí từ trời đất, nhưng không ngờ nơi này lại chẳng có chút linh khí nào, giống như một vùng đất hoang cằn cỗi vậy.
Nghe nói trong Vạn Hoa Kính có ba ngàn thế giới, chẳng lẽ cậu đã đến một thế giới không có linh khí dao động sao?
Diệp Vô Tuyết đứng lên, hai chân có chút yếu ớt giống như đã lâu không được sử dụng, suýt thì ngã xuống.
Cậu trần truồng đứng trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, trên những đồ vật kỳ lạ đặt cạnh quan tài còn có dòng chữ nhấp nháy, nhưng Diệp Vô Tuyết không nhận ra những dòng chữ này.
Cậu đang bối rối tìm cách thoát khỏi căn phòng kín này, thì giọng nói lạnh lùng lại vang lên, đôi mắt đỏ rực dõi theo cậu.
“Cảnh báo, số 0015 nhanh chóng trở về khoang điều trị, nếu không sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.”
Đây là một lời đe dọa.
Diệp Vô Tuyết thuận tay phóng cây kim vừa lấy ra khỏi cơ thể về phía con mắt đỏ, con mắt đỏ lập tức mờ đi và giọng nói lạnh lùng kia cũng dừng lại.
Diệp Vô Tuyết xoay người lại, cẩn thận nhìn bức tường trước mặt.
Cậu có một loại ảo giác kỳ lạ, ở bên kia bức tường có ai đó đang nhìn cậu, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy người đó.
Vả lại bức tường này không hề có một khe hở nào, cứ như được thiên nhiên chạm khắc nên rất hoàn hảo.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, nói với bên kia vách tường: “Ta biết ngươi đang nhìn ta, ngươi là ai, tại sao lại nhốt ta ở đây.”
Một con mắt đỏ khác sáng lên.
“Số 0015, Diệp Vô Tuyết, hai mươi mốt tuổi, mười sáu tuổi vào Linh Khu, tham gia cuộc vây quét Mặc Tiên, ngoài ý muốn bị thương, không thể kết nối với đại não, bị chuyển về làm văn chức.”
“Ba tháng trước, thí nghiệm kiểm tra độ xứng đôi với số 0010 có tỷ lệ cao tới 97%. Hôm qua Linh Khu đã phê duyệt đơn đăng ký kết hợp số 0010 và số 0015…”
Diệp Vô Tuyết vẫn đang tìm kiếm nơi cất giấu con rối mới, con rối này không có dao động linh lực, Diệp Vô Tuyết mất hết tu vi không thể sử dụng Minh Mục Quyết.
Diệp Vô Tuyết khẽ cau mày, cậu nghe không hiểu một câu nào của con rối này.
Sàn nhà dưới chân đột nhiên sụp xuống, Diệp Vô Tuyết nhanh chóng né đi, sau đó một cái móc câu bay ra, chộp lấy bắp chân cậu, móc câu thay đổi hình dạng, biến thành một vòng tròn.
Cùng lúc đó, cổ tay và cổ của cậu cũng bị siết chặt.
Giống như ba chiếc vòng mà Bùi Lệnh kiếp trước đã đeo cho cậu ở trong mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.
“Khi số 0015 đang tiến hành huấn luyện phục hồi chức năng xuất hiện tình trạng sóng não bất thường, quá trình huấn luyện phục hồi chức năng bị đình chỉ, chuẩn bị tiến hành kiểm tra tình trạng thể chất của số 0015.”
Diệp Vô Tuyết bị cưỡng chế kéo trở lại quan tài, chỉ cần cậu có chút phản kháng, chiếc vòng trên cổ sẽ khiến cậu có cảm giác nhức nhối mãnh liệt.
Cảm giác đau nhói chạy khắp cơ thể, Diệp Vô Tuyết nhất thời bị phân tâm, mất đi cơ hội tốt nhất để trốn thoát.
Quan tài cậu vừa nằm nháy mắt đã biến thành một chiếc giường dài và hẹp, cậu bị cố định nằm trên chiếc giường này như một món đồ ăn bày trên bàn.
Diệp Vô Tuyết nắm chặt tay, cố gắng thoát khỏi trói buộc của chiếc vòng.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy pháp khí nào kỳ lạ như vậy, trên pháp khí cũng không có linh lực dao động, làm sao khống chế được pháp khí?
Một cây kim dài mảnh đâm vào cánh tay cậu, chất lỏng màu xanh nhạt được tiêm vào cơ thể cậu qua cây kim mỏng.
Trực giác mách bảo Diệp Vô Tuyết nó tuyệt đối không phải thứ gì tốt, nhưng cậu không cách nào loại bỏ nó, sau khi chất lỏng màu xanh nhạt được tiêm vào cơ thể cậu, tầm nhìn của Diệp Vô Tuyết dần dần mơ hồ, thân thể vô lực, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Toàn bộ ánh sáng trong nháy mắt mờ đi, giọng nói của con mắt đỏ rực vẫn lạnh lùng nhưng có phần khẩn trương hơn.
“Cảnh báo, số 0010 tạo phản, hiện tại đã đột nhập vào căn cứ. Cấp độ nguy hiểm là D, C, B, A, S… Đang được đánh giá lại… Cấp độ nguy hiểm là D, C, B, A, S, SS… Đang được đánh giá lại… …Mức độ nguy hiểm là D, C, B, A, S, SS, SSS…”
“Đánh giá thất bại, không thể đánh giá được mức độ nguy hiểm, các nhân viên trong căn cứ vui lòng sơ tán ngay lập tức, xin nhắc lại, các nhân viên trong căn cứ vui lòng sơ tán ngay lập tức —— “
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Diệp Vô Tuyết mở mắt ra, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Trong bóng tối, có người đến gần cậu.
Diệp Vô Tuyết có thể cảm nhận ra được, đối phương là một người tu tiên, nhưng linh lực trong cơ thể đối phương lại vận động rất kỳ quái, giống như đang chạy theo hướng ngược lại.
Phàm là những người nghịch chuyển linh lực, không phải đã chết thì chính là nhập ma, sau khi nhập ma cũng không cách cái chết bao xa.
Nhưng khí tức của người này rất ổn định, không hề có dấu hiệu đã nhập ma.
Diệp Vô Tuyết có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đối phương, không ngờ lại giống với Bùi Lệnh đến bảy tám phần.
Diệp Vô Tuyết có chút do dự, nếu cậu đang ở một trong các thế giới của Vạn Hoa Kính, thì Bùi Lệnh trước mặt này rốt cuộc là Bùi Lệnh của thế giới ban đầu hay là Bùi Lệnh kiếp trước?
Đối phương không chỉ có ngoại hình giống với Bùi Lệnh, mà giọng nói cũng gần như giống hệt.
Bùi Lệnh nói: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, ngươi giống em ấy thật đấy.”
Giọng nói của Bùi Lệnh mang theo chút ý cười, nhưng nghe vào tai lại có cảm giác sởn tóc gáy.
Hắn duỗi tay ra như muốn chạm vào mặt Diệp Vô Tuyết, nhưng cuối cùng bàn tay lại rơi xuống cổ Diệp Vô Tuyết.
“Cho dù ngươi có giống em ấy đến đâu thì ngươi cũng không phải là em ấy.”
Bùi Lệnh siết chặt các ngón tay, không hề giữ lại chút sức lực nào, như thể hắn đã làm chuyện này vô số lần trước đó.
Diệp Vô Tuyết thật sự cảm thấy đau đớn muốn chết, ngoại trừ sự đau đớn mà cơ thể đang phải chịu đựng, cậu càng không muốn tin rằng Bùi Lệnh ở thế giới này thực sự muốn giết cậu.
Chiếc vòng móc vào cổ tay Diệp Vô Tuyết cũng mất đi khả năng trói buộc khi âm thanh biến mất, Diệp Vô Tuyết giơ tay lên nắm lấy cổ tay Bùi Lệnh, cho dù chênh lệch thể lực cách xa nhau nhưng cậu cũng không muốn chết ở đây dễ dàng như vậy.
Cậu vẫn chưa tìm thấy Bùi Lệnh, còn chưa nói cho Bùi Lệnh biết, cậu không hề có ý định dùng Ngọc Phách Châm tổn thương hắn trong Ảo Cảnh Thực Hư.
Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng xương gãy, mùi máu tanh trong cổ họng bốc lên.
Chỉ chốc lát nữa thôi, cơ thể này của cậu sẽ chết.
Bùi Lệnh hơi thả lỏng ngón tay, tựa như không muốn để Diệp Vô Tuyết chết dễ dàng như vậy.
Bùi Lệnh nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Tuyết nói: “Em nói đi, em thích ta nhất, muốn vĩnh viễn ở bên ta.”
Diệp Vô Tuyết ho khan một tiếng, máu bắn tung tóe lên mu bàn tay của Bùi Lệnh.
Cậu ngơ ngác nhìn Bùi Lệnh, cậu không hiểu hắn tại sao lúc thì muốn giết cậu, lúc lại yêu cầu cậu nói những lời đó.
“Ta…” Diệp Vô Tuyết lên tiếng, rõ ràng chỉ là một lời nói dối giản đơn, nhưng cậu lại chẳng thể nói ra miệng.
Bùi Lệnh không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Diệp Vô Tuyết, hắn cười nói: “Không sao, em sẽ thích ta nhất thôi. Bởi vì, sớm muộn gì tất cả đều sẽ chết. “
—–
– Tiểu Bùi cuối cùng cũng hạ cánh thành công vào thế giới khoa học đầu tiên của Vạn Hoa Kính.
– Nhưng đây không phải là thế giới đầu tiên Tiểu Bùi ghé thăm.
– Từ giờ trở đi, cốt truyện bắt đầu thoát cương mất kiểm soát, nhưng tin tốt là Tiểu Bùi sẽ được ăn ngon ở chương sau.
– Kỳ thật thế giới khoa học và thế giới tu tiên cũng có một số điểm chung, nhưng bộ truyện này quả thực là tiểu thuyết tu tiên, không phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.:)))))
—–
Ying Ying:
– Chào mừng bạn đến với thế giới ABO giả tưởng:))))