Trương Diệu Chi có một loại dự cảm xấu, sau một lúc, tất cả các mảnh vỡ trôi nổi nhanh chóng bay lên trời.
Bầu trời rộng lớn dần dần bị lấp đầy bởi những mảnh gương, khung cảnh của Kính Thành hoàn toàn được phản chiếu trong tấm gương khổng lồ.
Cơn bão đang đến và toàn bộ Kính Thành sẽ gặp tai họa bất cứ lúc nào.
Trương Diệu Chi nghĩ đến điều gì đó và hét lên với họ: “Bản thể của Kính Yêu vẫn chưa chết, nếu để nó khởi động lại Ảo Cảnh Thực Hư, e rằng mọi người sẽ bị giam giữ trong thành.”
Bản thể của Kính Yêu là một tấm gương trang điểm, chắc hẳn phải giấu ở một nơi rất bí mật.
Nếu bản thể chưa chết, trong Kính Thành sẽ lại sinh ra một con Kính Yêu mới.
Diệp Vô Tuyết đang định quay lại hỏi Trương Diệu Chi thì đột nhiên cảm thấy trên vai mình có một sức nặng, Bùi Lệnh tựa vào vai cậu, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng thở hổn hển kìm nén.
Diệp Vô Tuyết đưa tay đỡ Bùi Lệnh, khi bàn tay chạm vào máu tươi ấm áp, chút nghi ngờ vừa rồi lập tức biến mất.
Diệp Vô Tuyết hỏi: “Huynh bị thương sao?”
Bùi Lệnh cố gắng gượng dậy, nhưng vẫn yếu ớt dựa vào vai Diệp Vô Tuyết, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, đi tìm Diệp đại ca quan trọng hơn.”
Cậu không thể mặc kệ Bùi Lệnh được, đầu tiên Diệp Vô Tuyết giúp Bùi Lệnh ngồi dựa vào tường, sau đó đưa tay cởi áo của Bùi Lệnh, xem xét vết thương của hắn.
Bùi Lệnh đè lại tay cậu, ngước mắt nhìn về phía Trương Diệu Chi, có vẻ miễn cưỡng.
Diệp Vô Tuyết lo lắng giật mạnh tay, mặt Bùi Lệnh đỏ bừng, thốt ra hai chữ: “Có người.”
Lúc này rồi mà Bùi Lệnh còn câu nệ tiểu tiết như vậy.
Diệp Vô Tuyết không còn cách nào khác đành phải nói với Trương Diệu Chi: “Trương Thiên sư, ta muốn xem vết thương của huynh ấy, phiền ngươi tránh đi một lát.”
Trương Diệu Chi tự giác vòng ra sau bức tường.
Lúc này Bùi Lệnh mới buông lỏng ngón tay trên mu bàn tay của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết cảm thấy buồn cười khi Bùi Lệnh bây giờ trông giống như một góa phụ thủ tiết vậy.
Cậu cởi thắt lưng của Bùi Lệnh, áo ngoài của hắn bị mảnh gương cắt rách bảy tám chỗ, cũng có chỗ rỉ máu.
Ngoài vết thương do mảnh gương gây ra, trên vai còn có ba vết dao đâm khá sâu, lộ rõ cả xương.
Hô hấp của Diệp Vô Tuyết nghẹn lại, giọng nói của cậu không khỏi trở nên nhỏ nhẹ hơn: “Đây là vết thương Yến Dung Nguyệt gây ra sao?”
Trên vết thương còn có quỷ khí quấn quanh, là do Diệt Hồn Đao của Yến Dung Nguyệt chém bị thương.
Diệt Hồn Đao nuốt chửng linh hồn của ba đại kiếm tu, uy lực kinh người, Bùi Lệnh suýt trở thành linh hồn thứ tư dưới đao.
Bùi Lệnh nói: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn.”
Diệp Vô Tuyết biết Bùi Lệnh luôn cứng miệng, vết thương này tuyệt đối không phải vết thương ngoài da.
Đầu tiên cậu cẩn thận rửa sạch phần thịt nát gần vết thương, lấy thuốc trị thương mang theo ra bôi lên miệng vết thương, sau đó xé một mảnh vải ở tay áo, băng bó vết thương cho Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cậu, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng hừ khe khẽ.
Diệp Vô Tuyết hỏi: “Yến Dung Nguyệt đi đâu rồi?”
Bùi Lệnh nói: “Sau khi ta nhốt ông ta vào trận pháp, ta không nhìn thấy ông ta nữa. Ta bị đao đâm trúng, tưởng mình sẽ chết trong trận pháp, nhưng không ngờ Yến Dung Nguyệt đột nhiên phát điên, chắc ông ta vô tình bị vây khốn trong Ảo Cảnh Thực Hư. Khi ta ra khỏi trận pháp, ông ta đã chết rồi.”
Với tu vi của Yến Dung Nguyệt, liệu ông ta có bị vây khốn trong Ảo Cảnh Thực Hư của Kính Yêu không?
Diệp Vô Tuyết nhìn thi thể Yến Dung Nguyệt cách đó không xa, Yến Dung Nguyệt đã sớm không còn nhận ra hình dạng nữa, không thể phân biệt được đầu ở đâu, tứ chi ở đâu.
Yến Dung Nguyệt hoang dâm vô độ, xuất hành đều ngồi xe kiệu, có mỹ nhân tháp tùng, ông ta có từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ chết một cách mất mặt như vậy không?
Nếu kiếp trước Diệp Vô Tuyết rơi vào tay Yến Dung Nguyệt, chắc chắn cậu sẽ còn chết thảm hơn Yến Dung Nguyệt gấp trăm lần.
Diệp Vô Tuyết nhìn chằm chằm vào thi thể của Yến Dung Nguyệt, thực sự không thể tin Yến Dung Nguyệt lại chết dễ dàng như vậy.
Yến Dung Nguyệt là đại năng thiếu một bước nữa là phi thăng, ông ta thực sự cứ thế mà chết trong Ảo Cảnh Thực Hư sao? Có khi nào Yến Dung Nguyệt đã lặng lẽ trốn thoát rồi không?
Những tra tấn kiếp trước cậu phải chịu đựng phần lớn đều là do Yến Dung Nguyệt gây ra, hiện tại có thể coi như báo được đại thù rồi.
Một bàn tay chặn lại ánh mắt của Diệp Vô Tuyết, giọng nói yếu ớt của Bùi Lệnh vang lên: “Bẩn lắm, đừng nhìn.”
Diệp Vô Tuyết nắm lấy ngón tay của Bùi Lệnh, kìm nén cảm giác buồn nôn trong bụng, không chớp mắt nhìn thi thể của Yến Dung Nguyệt: “Không, ta muốn nhớ kỹ bộ dạng hiện tại của ông ta.”
Kiếp trước khi cậu trốn chạy khỏi Yến gia, những người bạn đồng hành cùng chạy trốn với cậu không thành công, cuối cùng không tránh được số phận bị Yến Dung Nguyệt tra tấn đến chết.
Giọng nói của Trương Diệu Chi vang lên sau bức tường: “Diệp huynh, Bùi huynh, ta đã tính ra vị trí của bản thể Kính Yêu, chúng ta cần phải xuất phát đi tiêu diệt bản thể của nó càng sớm càng tốt.”
“Vết thương của huynh…”
“Không sao, ta sẽ đi cùng em.”
Bùi Lệnh dựa vào vai Diệp Vô Tuyết đứng dậy, mặc dù hắn vẫn còn yếu nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc đi lại bình thường của hắn.
Diệp Vô Tuyết cũng không yên tâm để hắn một mình ở lại chỗ này, cậu chỉ có thể dìu Bùi Lệnh đi tìm nơi ẩn náu của bản thể Kính Yêu.
Trương Diệu Chi dùng kim bạc để kích phát thiên phú, giờ đây y có thể đi lại tự nhiên, Thiên nhãn giữa mi tâm chớp động, ảo ảnh phản chiếu trong tấm gương phía trên đầu lập tức bị nhìn thấu bằng Thiên nhãn.
Thiên nhãn của Đạo đình tự nhiên khắc chế Ảo Cảnh Thực Hư, nếu Minh Mục Quyết của Diệp Vô Tuyết cũng có thể tu luyện đến cảnh giới này, sau này cậu sẽ không còn bị ảo cảnh giả dối làm mù quáng nữa.
Tuy nhiên, Thiên nhãn cũng không phải không có khuyết điểm, thần thông này tiêu hao phần lớn tinh lực và linh lực của Trương Diệu Chi, cơ thể vốn đã yếu ớt của y như lung lay sắp đổ.
Khi kim bạc hết hiệu lực, Trương Diệu Chi có thể sẽ quay về tình trạng lúc trước không thể cử động được nữa.
Trương Diệu Chi đi phía trước chợt dừng lại, vẻ mặt nghi ngờ thấp giọng nói: “Có người đến nhanh hơn chúng ta… hơn nữa tu vi của vị này còn cao hơn vị tiền bối vừa rồi.”
Trên thế giới này chỉ có một số ít người có tu vi cao hơn Yến Dung Nguyệt, còn ai cũng đến Kính Thành này?
Nguyên Anh trong Linh phủ của Diệp Vô Tuyết đột nhiên động đậy, cậu mơ hồ có linh cảm người đó đang đợi mình.
Trương Diệu Chi nói: “Ta không biết đối phương là địch hay là bạn, hay chúng ta đợi một lát đã.”
Y đang hỏi ý kiến của Bùi Lệnh, chỉ cần Bùi Lệnh ở đây, không ai có thể gây cho y sợ hãi.
Tuy nhiên, Bùi Lệnh rõ ràng đang cố tình che giấu sức mạnh của mình trước mặt Diệp Vô Tuyết, Trương Diệu Chi nhìn thấu nhưng không vạch trần.
Diệp Vô Tuyết nói: “Trốn cũng vô ích, cô ta sẽ lại đến tìm ta.”
Tiếng cười của Ngọc Tiếu Tiên từ xa truyền đến, cô ta nhẹ giọng nói: “Trước kia ta đã nói, ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
Dưới chân Diệp Vô Tuyết đột nhiên mọc lên một sợi dây leo thô dày, cố quấn quanh người Diệp Vô Tuyết, nhưng không hiểu sao, dây leo lại gãy thành hai mảnh, vặn vẹo như một con rắn sắp chết trên mặt đất.
“Thôi vậy, để ta tự qua đó. Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, cành hoa ta trồng trong cơ thể ngươi có thể chọc thủng cơ thể ngươi bất cứ lúc nào. Về việc khi nào nó lớn lên, đều phụ thuộc vào tâm trạng của ta, ta khuyên ngươi đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”
Diệp Vô Tuyết vốn dĩ không có ý định chạy trốn, sau khi cậu kết thành Nguyên Anh, cậu nhận ra rằng khí tức thực vật của cành hoa Ngọc Tiếu Tiên trồng trong cơ thể cậu vô cùng phù hợp với sức mạnh ban đầu của cậu, như thể nó vốn thuộc về cậu vậy.
Còn những tiếng nói ồn ào bên tai cậu nữa, những thanh âm đó đều nhắc tới Linh Khu, nhưng cậu và Linh Khu có mối quan hệ gì? Sau Đại hội Tiên Môn, cậu không vào được Linh Khu mà bị mắc kẹt trong mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.
Vẻ mặt lạnh lùng như tượng đá của Bùi Lệnh rốt cuộc cũng lộ ra vẻ vui sướng hiếm có.
Ánh mắt của hắn từ đầu chí cuối đều nhìn về phía Diệp Vô Tuyết, sự hưng phấn và tham lam không thể che giấu được tràn ra ngoài.
Diệp Vô Tuyết không hề hay biết, càng đến gần Ngọc Tiếu Tiên, khí tức thực vật càng nồng đậm, tinh linh hoa trên vành tai cậu cũng sôi nổi phấn khởi, biến thành một con thỏ nhảy bổ vào lòng Ngọc Tiếu Tiên.
Gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Ngọc Tiếu Tiên thêm vài phần dịu dàng, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng thỏ con do tinh linh hoa biến thành, cô ta nhướng mi mắt, giơ tay nhấc chân đều quyến rũ động lòng người.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngọc tiền bối, đã lâu không gặp.”
Ngọc Tiếu Tiên nhìn thấy Diệp Vô Tuyết hơi sửng sốt một lát, cô ta ngừng lại động tác vuốt ve con thỏ, nụ cười dịu dàng dần trở nên sắc bén.
Ngọc Tiếu Tiên nói: “Linh Khu, chúng ta thật sự đã lâu không gặp rồi.”
Sát ý bộc phát từ trên người Ngọc Tiếu Tiên trong nháy mắt có thể biến toàn bộ Kính Thành thành cát bụi, người chịu tổn thương đầu tiên chính là tinh linh hoa nằm trên đùi cô ta, thoáng chốc nó đã biến thành những đốm sáng vàng.
Tuy nhiên, sát ý này cuối cùng lại hóa thành một làn gió xuân ấm áp, thổi qua cơ thể Diệp Vô Tuyết.
Toàn thân Diệp Vô Tuyết lạnh buốt, vừa rồi cậu bị mất liên lạc với tinh linh hoa đã ở bên cậu đã lâu.
Điều này cũng có nghĩa là tinh linh hoa đã tan biến.
Diệp Vô Tuyết run giọng nói: “Ngươi… Ngươi giết tinh linh hoa rồi.”
Ngọc Tiếu Tiên bật cười, lật bàn tay ra, con thỏ nhỏ lại xuất hiện trong lòng cô ta.
Ngọc Tiếu Tiên hứng thú nhìn Diệp Vô Tuyết, cô ta nói: “Xem ra hiện tại ngươi chưa phải là Linh Khu.”
Diệp Vô Tuyết vội vàng liên lạc với tinh linh hoa, thở phào nhẹ nhõm khi biết tinh linh hoa vẫn chưa tan biến.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ngọc tiền bối, rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Nếu ngươi muốn lấy lại đồ đã để lại lúc trước thì cứ mau chóng lấy đi.”
Giọng nói của Ngọc Tiếu Tiên là giọng nói dễ nghe nhất, dịu dàng nhất và đẹp nhất thế gian, nó có sức quyến rũ riêng khiến người ta không thể không tuân theo yêu cầu của cô ta.
“Tiểu Tuyết Hoa, hiện tại ngươi có hai con đường để lựa chọn.”
“Con đường thứ nhất, hiến tế thân thể của ngươi, trở thành một phần của cành hoa, cùng ta đạt được sự sống vĩnh hằng, trở thành chủ nhân của thế giới.”
“Con đường thứ hai, là trở thành Linh Khu.”
“Ngươi chọn con đường nào?”