Bùi Lệnh giống như đang hỏi ý kiến của Diệp Vô Tuyết, nhưng hắn đã sớm áp dụng vào thực tế.
Cặp vú được buộc trong vải nịt ngực rung lên vì hoảng sợ, làn da trắng muốt mềm mại mang đến xúc cảm mịn màng, lúc *** vào giống như chui vào trong đám mây hết sức mềm mại.
Nó không trơn trượt như lỗ âm đ*o, cũng không chật khít như lỗ hậu, thịt vú vừa non vừa mềm, quy đầu mới di chuyển vài cái đã hằn lên vết đỏ.
“Không…”
Đuôi rắn cố ý đâm chọc vào miệng *** của Diệp Vô Tuyết, cậu dùng chân kẹp lấy đuôi rắn của Bùi Lệnh, những chiếc vảy nhỏ cấn vào môi âm hộ, mu *** căng múp thịt chứa đầy d*m thủy bị cưỡng ép phải nong ra một khe hở, theo chuyển động của đuôi rắn, những chiếc vảy nhỏ hút lấy dịch âm đ*o chảy ra từ lỗ ***, giống như một sợi roi trượt tới trượt lui.
Cảm giác ướt át và trơn trượt khiến sống lưng Diệp Vô Tuyết tê dại, hột le của cậu sưng tấy cả lên dưới sự tàn phá của đuôi rắn, cảm giác tê dại kích thích liên tục khiến cậu khó mà thẳng lưng được.
Đuôi rắn quấn quá chặt, cậu giống như một con mồi bị Bùi Lệnh cuốn lấy, đuôi rắn chính là sợi dây xích trói chặt cậu.
Rõ ràng bị biến dị là Bùi Lệnh, nhưng dường như Diệp Vô Tuyết cũng đã biến thành một con rắn dâm đãng trong cơn động dục.
Bùi Lệnh nắm lấy bàn tay cậu, nâng hai bầu vú đầy đặn trên ngực cậu lên, trông hệt như Diệp Vô Tuyết đang tự nâng ngực mình lên, để cho Bùi Lệnh chịch vú của mình.
dương v*t chọc vào núm vú của cậu, viên thịt đỏ tươi lập tức vểnh lên, cảm thấy căng tức đã lâu không trải qua khiến Diệp Vô Tuyết không biết phải làm sao.
Hai vú của cậu từ lâu đã ngừng tiết ra sữa, điều này đã giúp cậu bớt đi phiền toái khi phải vắt sữa, nhưng hình như bây giờ chúng lại bắt đầu trướng lên rồi.
dương v*t của Bùi Lệnh đâm thẳng từ dưới ngực lên, núm vú bị dương v*t đè ép đến biến dạng, phải chứa thêm một con *** khiến băng vải không thể quấn quanh ngực Diệp Vô Tuyết được nữa, lại thêm dương v*t chui vào trong đẩy lên đẩy xuống khiến nó càng lỏng lẻo hơn.
Diệp Vô Tuyết để lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, có thể mơ hồ nhìn thấy vài vết hằn mờ nhạt, mà dương v*t của Bùi Lệnh lại căng cứng đến sưng tím, có lẽ bởi vì bị biến dị, nên nó đặc biệt thô và cứng, quy đầu phình to tím đỏ, chất nhờn ứa ra chảy xuống ngực Diệp Vô Tuyết, vấy bẩn hai bầu vú mềm mại tựa đám mây trông dâm dật cực kỳ.
Thịt vú lắc lư lên xuống theo va chạm của dương v*t, đầu núm vú giống như hai nụ hoa rung rinh, chất lỏng chứa bên trong như sắp bật ra khỏi nhụy hoa và trào ra ngoài.
Đầu ngón tay Bùi Lệnh ấn vào núm vú sưng tấy căng trướng của Diệp Vô Tuyết, hắn cứ tưởng chỉ cần xoa mạnh thì sẽ có sữa chảy ra giống như lúc trước.
“Đừng xoa, ta không thể ra sữa… Đừng xoa nữa.”
Hơi thở của Diệp Vô Tuyết càng ngày càng dồn dập, núm vú sung huyết bị Bùi Lệnh giày vò, đầu v* truyền tới một cơn ngứa ngáy đau nhức, như thể nó sẽ chảy ra sữa bất cứ lúc nào.
Lúc này, đuôi rắn thọc vào khe hở giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, âm đ*o của cậu phun ra một dòng dâm dịch đậm đặc, nước nhờn chảy xuôi xuống bắp đùi, nhỏ từng giọt xuống dưới chân Diệp Vô Tuyết.
Hai chân Diệp Vô Tuyết như nhũn ra, không còn sức lực để chống đỡ cơ thể, nhưng một khi cơ thể cậu rơi xuống, cái đuôi rắn đang hoành hành giữa hai chân cậu sẽ chui tọt vào trong âm đ*o của cậu, đâm vào trong phần thịt mềm mại ở trong lỗ, những vảy nhỏ đó sẽ cào vào lớp thịt mềm mại và nhạy cảm nhất giữa hai chân khiến cậu lên đỉnh hết lần này đến lần khác, bắp đùi cậu tê nhứt rồi lại mềm nhũn, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Đầu ngón tay Bùi Lệnh lạnh buốt, ngoại trừ con ngươi dựng thẳng và đuôi rắn, trông hắn không giống như bị biến dị, thậm chí còn bình tĩnh đến đáng sợ.
Giống như một con mãng xà ẩn nấp trong bóng tối, nó sẽ chỉ bắt đầu tận hưởng con mồi vào giây phút chơi đùa cuối cùng.
“Bùi Lệnh… đừng mà, không muốn nữa.”
Giọng nói của Diệp Vô Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở, thân dưới của cậu toàn dựa vào lực nâng đỡ của đuôi Bùi Lệnh, đuôi rắn cắm hoàn toàn vào đáy chậu của cậu, chóp đuôi sáng bóng trượt dọc theo cánh mông đầy đặn.
Mà lỗ *** của Diệp Vô Tuyết vẫn không ngừng phun ra d*m thủy, thậm chí Diệp Vô Tuyết còn nghi ngờ có phải mình lại bị chơi đến mất khống chế rồi không, môi âm hộ lật ra ngoài, đuôi rắn chui vào trong khe *** giống như nơi đó vốn dĩ là hang ổ của nó, hột le ở bên ngoài bị kéo căng đến ứ máu.
Bùi Lệnh đỡ lấy bộ ngực của Diệp Vô Tuyết, núm vú sưng tấy đau đớn buộc cậu phải thẳng lưng lên, bộ ngực trắng nõn mềm mại đầy rẫy những dấu vết do dương v*t để lại, xung quanh núm vú bị cọ xát đến rách da, gần gốc núm vú có hai vết đỏ đậm, đó là nơi bị dương v*t ** nhiều nhất.
Rất nhiều nước nhờn chảy ra từ dương v*t dính vào đuôi tóc của Diệp Vô Tuyết, cậu giống như bị ném vào một nhà giam dâm dục, cả người ngập tràn mùi vị của tình dục.
Diệp Vô Tuyết thực sự đã bị Bùi Lệnh giày vò đến cực hạn, nhưng dương v*t của Bùi Lệnh vẫn cứng đến đáng sợ, không hề có chút ý định phóng thích nào.
Băng Phách Hoàn đã kiềm chế ham muốn của Bùi Lệnh suốt hai năm, Bùi Lệnh cũng đã quen kìm nén chúng, cho dù hắn sắp bị ép đến hỏng mất.
Diệp Vô Tuyết theo bản năng cảm nhận được sự đau đớn của Bùi Lệnh, giống như lần đầu tiên ở Ngọc Hương Lâu, ham muốn mãnh liệt của Bùi Lệnh không thể giải tỏa được nên hắn mới tỏ ra lạnh lùng như vậy.
Cậu đưa tay nắm lấy dương v*t của Bùi Lệnh, khẽ cau mày lẩm bẩm nói: “Sao vẫn chưa bắn ra? Đừng nói là huynh mắc bệnh gì rồi nha…”
Diệp Vô Tuyết liếm liếm môi, hình như vừa rồi dịch nhờn của Bùi Lệnh đã bắn vào khóe môi của cậu, cậu quét đầu lưỡi qua, liếm sạch chất lỏng trên môi.
Không rõ là cậu cố ý hay vô tình, nhưng cậu đã cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh quấn chặt đuôi rắn quanh hông và chân của Diệp Vô Tuyết, rồi đưa cậu lên chiếc bàn trước mặt, một tay Diệp Vô Tuyết chống lên bàn, mái tóc xõa dài ra sau lưng, từ phía sau có thể nhìn thấy đường cong tròn trịa trước ngực cậu.
Lúc ấy Diệp Vô Tuyết đã dùng tư thế này trải giường cho hắn, vòng eo mềm mại và cặp mông đầy đặn, cậu không hề hay biết rằng sau lưng mình có một cặp mắt đang nhìn chòng chọc cậu.
Bùi Lệnh ôm lấy ngực Diệp Vô Tuyết, cơ thể tiến lại gần hơn, hắn rút đuôi ra khỏi lỗ âm đ*o, thay thế bằng dương v*t của mình.
Lỗ *** cao trào mấy lần đã mềm rục, thúc một cái đã đâm đến tận cùng miệng tử cung.
Diệp Vô Tuyết bị phang cho nhào về phía trước, rõ ràng hột le và môi âm hộ đã bị đuôi rắn chơi đùa nhễ nhại nước, nhưng chỉ khi dương v*t cắm vào cậu mới cảm thấy thực sự được lấp đầy.
Đuôi rắn banh đùi của cậu ra, để dương v*t tiến vào sâu hơn, nó liên tục nắc vào cổ tử cung chật hẹp của Diệp Vô Tuyết.
Nỗi sợ mang thai thúc giục cậu phải ra sức chống cự, nhưng lỗ *** mềm mại đã bị Bùi Lệnh ** đến chín rục, dương v*t vừa xâm nhập vào nó đã siết chặt dâng hiến tất cả.
Đuôi rắn từ từ trượt vào khe mông của cậu, nó nâng mông của cậu lên, đặt cậu thành tư thế mặc cho người ta **, sau đó chóp đuôi dính đầy d*m thủy chậm rãi nhét vào lỗ sau của cậu.
Diệp Vô Tuyết nói sai rồi, Bùi Lệnh nào giống mắc bệnh gì chứ?
Lỗ đít của Diệp Vô Tuyết so với lỗ *** còn chặt hơn mấy lần, may là đuôi rắn không thô lắm, bề ngoài cực kỳ nhẵn mịn, sau vài lần đâm rút nhẹ nhàng quanh miệng đít, nó liền thuận lợi trượt vào trong.
Lỗ trước lỗ sau của Diệp Vô Tuyết đều bị Bùi Lệnh nhồi đầy, dương v*t chiếm giữ lỗ âm đ*o vừa thô vừa cứng, nó ** thật sâu thật mạnh, miệng tử cung của Diệp Vô Tuyết bị *** đến mở banh miệng.
Đuôi rắn mềm mại linh hoạt đâm vào sâu hơn, những chiếc vảy nhỏ xíu cào qua lại trong lỗ thịt, hóa ra còn khó chịu hơn cảm giác ở phía trước.
dương v*t của Diệp Vô Tuyết ngẩng cao đầu, có điều nó không thể bắn ra cái gì, chỉ có thể phun ra vài giọt chất lỏng trong suốt, trông thật đáng thương.
“Ta sai rồi, huynh không có bệnh… Bùi Lệnh… mau rút đuôi ra đi… Bùi Lệnh…”
Giọng Diệp Vô Tuyết phát run, cậu gọi tên Bùi Lệnh mấy lần liên tiếp, mà mỗi lần cậu gọi Bùi Lệnh lại ** cậu mạnh hơn.
Bùi Lệnh cúi đầu cắn vào xương bả vai của Diệp Vô Tuyết, tiếng rên rỉ từ cổ họng của Diệp Vô Tuyết khơi dậy ham muốn hủy diệt của Bùi Lệnh.
Hắn càng không muốn để Diệp Vô Tuyết nhìn thấy sự u ám xấu xí của mình, thì lại càng không thể kiểm soát được những suy nghĩ đáng sợ trong lòng.
Hắn giống một con xà yêu, muốn quấn đuôi mình quanh Diệp Vô Tuyết rồi lôi Diệp Vô Tuyết vào hang ổ của mình.
Hắn muốn lấp đầy âm đ*o, lỗ hậu và tử cung của Diệp Vô Tuyết bằng tinh dịch của mình, đến khi Diệp Vô Tuyết mang thai bụng to lên, cậu sẽ chủ động ngồi lên người hắn, dùng lỗ *** mềm rục của mình ngậm lấy dương v*t của hắn, ôm vú cầu xin hắn bú sữa.
Bùi Lệnh cúi đầu, thơm nhẹ lên môi Diệp Vô Tuyết.
Lông mi của Diệp Vô Tuyết run rẩy, đôi môi cậu hé mở đáp lại nụ hôn của Bùi Lệnh.
Ban đầu Bùi Lệnh chỉ thử thăm dò, nhưng phản ứng của Diệp Vô Tuyết khiến hắn kìm lòng không đậu mút lấy môi Diệp Vô Tuyết, cuối cùng càng hôn càng sâu hơn.
Nếu không phải Diệp Vô Tuyết trêu chọc và dung túng hắn, hắn cũng sẽ không sinh ra những dục vọng này.
“Diệp Vô Tuyết.” Bùi Lệnh gọi tên cậu, “Em không còn cơ hội hối hận nữa rồi.”