Cho dù Linh Khu có thiên phú tái sinh, cũng không thể thoát khỏi sức mạnh không gian của ba ngàn thế giới.
Tuy nhiên, phương pháp này cũng có nguy hiểm, sau khi Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh tiến vào Vạn Hoa Kính, họ cần phải ẩn náu trong một thế giới ổn định, nếu không sẽ bị cuốn vào sức mạnh của không gian.
Sau khi Vạn Hoa Kính phát huy sức mạnh không gian, các thông đạo nối giữa ba nghìn thế giới sẽ bị ngăn cách, đồng nghĩa với việc họ không thể quay lại thế giới này nữa, người ở thế giới này cũng không thể đến thế giới của họ.
Đây là cách giải quyết duy nhất hiện tại.
Một bóng người cầm ô đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Vô Tuyết, cậu hỏi Ngọc Tiếu Tiên: “Cô có biết tại sao Linh Khu lại muốn bắt Bùi Lệnh ở thế giới này không?”
Ngọc Tiếu Tiên nói: “Linh Khu muốn khởi động lại thế giới, Bùi Lệnh chính là chìa khóa.”
Diệp Vô Tuyết bối rối.
Ngọc Tiếu Tiên liếc nhìn Bùi Lệnh bên cạnh Diệp Vô Tuyết nói: “Bùi Lệnh đã là bán Thần, có thể điều khiển linh khí của trời đất để sử dụng cho riêng mình, nhưng thay vì phi thăng, hắn đã lấy đi Thiên Nhãn mở ra Vạn Hoa Kính, tạo ra ba ngàn thế giới.”
“Cái giá phải trả là hắn sẽ bị mắc kẹt ở thế giới này vĩnh viễn, thế giới này cũng bị Thiên Đạo phong tỏa vì hắn.”
“Linh khí thiên địa ngày càng khan hiếm, bán cơ thể bán Thần của Bùi Lệnh cần linh khí thiên địa bổ trợ.”
“Bùi Lệnh ở đây càng lâu, linh khí của thế giới sẽ càng cằn cỗi, sớm muộn gì linh khí của thế giới này cũng sẽ bị hắn hút cạn.”
“Là công cụ trung thành nhất của Thiên Đạo, đương nhiên Linh Khu sẽ không cho phép điều này xảy ra.”
Nếu toàn bộ linh khí bị Bùi Lệnh hút hết, thế giới này có thể trở thành một thế giới số 0015 thiếu thốn linh lực khác.
Bùi Lệnh khẽ cau mày, vô thức chạm vào ngực mình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cô rất hiểu Linh Khu, mà khí tức trên người hai người rất giống nhau.”
Ngọc Tiếu Tiên nói: “Suy cho cùng… Ta và Linh Khu đã từng là công cụ được Thiên Đạo dùng để cân bằng Tiên giới và nhân gian.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Vô Tuyết cũng không quá ngạc nhiên.
Cậu đã đoán được Ngọc Tiếu Tiên và Linh Khu có mối quan hệ sâu sắc, bọn họ hiểu nhau và chắc chắn là những người thân thiết nhất.
Diệp Vô Tuyết nói: “Nhưng cô khác với nó.”
Ngọc Tiếu Tiên bật cười: “Trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn, không hiểu tại sao con người có thể tu tiên, nhưng hoa cỏ chỉ có thể tu thành tinh quái.”
“Tại sao hoa cỏ sau khi tu luyện đắc đạo còn phải biến thành hình người?”
“Trên thế giới này, con người là nhất, hoa cỏ, côn trùng và thú vật đổ xô về phía họ, nhưng ta lại muốn đi ngược lại quy luật.”
“Nếu quy tắc Thiên Đạo bắt hoa cỏ phải tu luyện thành hình người, vậy thì ta sẽ biến con người thành hoa cỏ.”
“Theo quan điểm của Linh Khu, hiển nhiên ta đã phản bội nghĩa vụ của mình.”
“Nhưng đối với ta, Linh Khu cũng là kẻ phản bội.”
Trong mộng cảnh của Linh Khu thế giới số 0015 cũng có câu chuyện tương tự như vậy, người bạn đồng hành trước đây của Linh Khu đó quả thực là Ngọc Tiếu Tiên.
Diệp Vô Tuyết nói: “Nhưng mỗi lần ta nhìn thấy cô, cô luôn mang hình dáng con người.”
Ngọc Tiếu Tiên sửng sốt một lát, cười khổ nói: “Ta cả đời trốn tránh quy tắc của Thiên Đạo, cả đời cũng bị quy tắc ràng buộc.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Giết Linh Khu rồi, cô có thể phá vỡ quy tắc này không?”
Ngọc Tiếu Tiên hỏi ngược lại: “Không thử thì làm sao biết được kết quả? Chỉ có nhảy vào cuộc chiến mới có cơ hội tranh tài.”
“Lẽ nào ngươi không muốn thoát khỏi số phận của mình? Muốn đi con đường nào luôn là sự lựa chọn của chính ngươi.”
Nhịp tim của Diệp Vô Tuyết đột nhiên trầm xuống, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra việc phải làm tiếp theo.
Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn Bùi Lệnh, khi cậu đang định lên tiếng thì Bùi Lệnh cụp mắt xuống, đối mắt với cậu.
Bùi Lệnh nhìn thấu nội tâm của Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Em muốn đi cứu hắn.”
Bùi Lệnh mím chặt môi, hai mắt rũ xuống, quan sát biểu tình của Diệp Vô Tuyết.
Từ đầu chí cuối hắn vẫn trong hình hài của một chàng trai lần đầu đến với Diệp Vô Tuyết, nhạy cảm, tự ti và thiếu cảm giác an toàn.
Diệp Vô Tuyết bình tĩnh đón lấy ánh mắt của Bùi Lệnh, nói: “Mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ, nếu không có huynh ấy đưa em vào Vạn Hoa Kính, thì em đã chết từ lâu rồi, cũng không thể gặp được chàng.”
“Huynh ấy là nhân, chàng là quả.”
“Chàng cũng là nhân, huynh ấy cũng là quả.”
“Em……”
“Em không cần phải nói nữa.” Bùi Lệnh ngắt lời Diệp Vô Tuyết, “Ngày hôm đó ở Thiên Khải Thành, phản ứng của em khi nghe thấy tin tức về hắn ta liền biết.”
“Chỉ cần là chuyện em muốn làm, ta đều sẽ giúp em thực hiện.”
Bùi Lệnh quay lưng lại với Diệp Vô Tuyết, vết thương trên cơ thể hắn lại bắt đầu đau nhức.
Lúc đầu còn tưởng là chất độc trong dây leo chưa được giải hết, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra đó không phải là độc của dây leo.
Trái tim hắn như bị hàng triệu con kiến gặm cắn, mỗi lần tưởng chừng cơn đau sắp chấm dứt thì lại xuất hiện một đợt gặm cắn mới.
Diệp Vô Tuyết tưởng Bùi Lệnh đang tức giận nên đưa tay nắm lấy cánh tay của Bùi Lệnh, lại phát hiện làn da của Bùi Lệnh lạnh ngắt, mạch đập cũng yếu ớt vô cùng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Sao lại như vậy? Dây leo có độc sao? Ngọc tiền bối…”
Bùi Lệnh gian nan nói: “Không cần tìm cô ấy, cô ấy không thể cứu được.” Bùi Lệnh nắm lấy tay Diệp Vô Tuyết đặt lên ngực mình, rồi nhẹ giọng nói: “Là Phệ Tâm Kiếm.”
“Hắn càng ở gần ta, ta càng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, đau đớn do Phệ Tâm Kiếm phát tác càng nghiêm trọng.”
Diệp Vô Tuyết bối rối, tại sao Phệ Tâm Kiếm trong cơ thể Bùi Lệnh kiếp trước lại khiến Bùi Lệnh đau đớn như vậy?
Sắc mặt Bùi Lệnh tái nhợt, gần như không thể chống đỡ cơ thể, ngón tay hắn nắm chặt lòng bàn tay Diệp Vô Tuyết: “Đúng như em nói, hắn là nhân, ta là quả…”
Diệp Vô Tuyết trước hết sử dụng sức mạnh thực vật để giảm bớt nỗi đau của Phệ Tâm Kiếm cho Bùi Lệnh, phát tác của Phệ Tâm Kiếm dừng lại sau khoảng một nén nhang.
Bùi Lệnh nhắm mắt nghỉ ngơi, điều chỉnh hô hấp, Diệp Vô Tuyết lòng đầy nghi ngờ, lại đi tìm Ngọc Tiếu Tiên để hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ngọc Tiếu Tiên nói: “Tuy ta không biết nội tình chuyện này, nhưng trong lòng cũng có suy đoán.”
“Bùi Lệnh đã lấy đi là Thiên Nhãn của Trương Diệu Chi của Đạo Đình, thứ được gọi là Thiên Nhãn, một con có thể nhìn thấy quá khứ, một con có thể nhìn thấy tương lai.”
“Sau khi Bùi Lệnh mở ra Vạn Hoa Kính, hắn đã bị Thiên Đạo tước đi tương lai nên chỉ còn lại con mắt quá khứ.”
“Rất có thể con mắt tương lai đã bị thất lạc trong Vạn Hoa Kính, mà tiểu Bùi Lệnh bên cạnh ngươi bây giờ đang nắm giữ Vạn Hoa Kính, tương đương với việc hắn sở hữu con mắt tương lai.”
“Đại Bùi Lệnh là quá khứ, tiểu Bùi Lệnh là tương lai, hai người vốn không nên xuất hiện ở cùng một thế giới, nhưng lại xuất hiện ở thế giới này.”
“Đại Bùi Lệnh sở hữu con mắt quá khứ bị thương, tiểu Bùi Lệnh có con mắt tương lai đương nhiên cũng bị thương.”
Hoá ra rất nhiều chuyện đã được sắp đặt từ lâu, kiếp trước và hiện tại là nhân quả của nhau, nhân quả vướng mắc, không thể tách rời.
Bùi Lệnh kiếp trước được Yến Đạo Không đưa đến Thiên Khải Thành, Yến Đạo Không mặc dù không bằng Ngọc Tiếu Tiên Linh Khu, nhưng anh ta vẫn được coi là một trong các cao thủ, hơn nữa, anh ta còn có trận pháp hỗ trợ, muốn cứu người trong tay anh ta không phải chuyện dễ.
Cùng với thời gian Bùi Lệnh kiếp trước càng ngày càng đến gần Thiên Khải Thành, Phệ Tâm Kiếm trong cơ thể Bùi Lệnh càng phát tác thường xuyên hơn.
Điều này mang lại là sự kết nối tinh thần giữa Bùi Lệnh và Bùi Lệnh kiếp trước.
Bùi Lệnh đã nhìn thấy linh phủ của hắn.
Điều kỳ lạ là nội tâm của Bùi Lệnh kiếp trước vô cùng bình tĩnh, giống như biển chết không có sóng.
Phệ Tâm Kiếm dường như đang gặm nhấm thất tình lục dục của hắn, gặm nhấm mọi dục niệm của hắn.
Không có ham muốn thì không có đau đớn.
Bình tĩnh mới là tình huống xấu nhất, dựa vào mỗi thực lực của Linh Khi thì không thể giết được Bùi Lệnh, nhưng nếu Bùi Lệnh tự phong bế bản thân như thế này, linh khí thiên địa sẽ thoát khỏi cơ thể hắn từng chút một, ngày mà linh khí thiên địa trôi hết, cũng là ngày chết của Bùi Lệnh.
Ngày Bùi Lệnh kiếp trước đến bên ngoài thành, thứ mà Bùi Lệnh cảm nhận được trong thần thức của hắn chính là một mảnh im lặng chết chóc.
Sau khi Phệ Tâm Kiếm phát tác, Bùi Lệnh nói với Diệp Vô Tuyết đang đứng bên cạnh: “Em đi gặp hắn đi.”
Thấy Diệp Vô Tuyết không hiểu, Bùi Lệnh mím môi, lòng không cam nói tiếp: “Ta có thể đưa em vào linh phủ của hắn.”
Diệp Vô Tuyết lộ ra một tia vui mừng: “Làm sao đi vào?”
Bùi Lệnh đưa tay ra bóp lấy gáy Diệp Vô Tuyết, khoảnh khắc trán hai người chạm vào nhau, thần hồn của Diệp Vô Tuyết đã rơi vào linh phủ của Bùi Lệnh.
Nói chính xác thì chính là linh phủ cộng hưởng giữa Bùi Lệnh và Bùi Lệnh kiếp trước.
Bùi Lệnh nắm tay Diệp Vô Tuyết bước đi trong biển đen vô tận, nơi đây không có điểm cuối cùng cũng không có ánh sáng, biển đen dày đặc tĩnh lặng đến mức có thể nuốt chửng người ta.
“Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nhưng hắn chưa từng đáp lại ta.” Bùi Lệnh buông tay cậu ra nói: “Chắc hẳn hắn không muốn nhìn thấy ta, vậy nên em hãy tự đi gặp hắn đi.”
Bùi Lệnh dừng lại tại chỗ, lặng lẽ nhìn Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết quay đầu nhìn hắn, lại nhìn biển đen phía trước, nói: “Chàng phải đợi em.”
Bùi Lệnh nói: “Em quay đầu sẽ nhìn thấy ta.”
Diệp Vô Tuyết xoay người đi về phía biển đen không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Cậu vừa bước đi bước đầu tiên, dưới chân đã có một làn sóng nhỏ dâng lên từ biển đen, bước tiếp theo, biển đen lại rút về, một con đường trải cỏ xanh xuất hiện trước mặt Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn Bùi Lệnh, người vẫn đang đứng tại chỗ.
Cậu bước lên con đường xanh cỏ, chớp mắt một cái khung cảnh trước mặt đã thay đổi.
Tiểu viện của Bùi gia, nơi Diệp Vô Tuyết quen thuộc nhất và cũng xa lạ nhất.
Diệp Vô Tuyết ngồi bên bàn đá trong sân, tuy đã sống ở đây nhiều năm, nhưng hiếm khi cậu đặt chân tới chỗ này, cậu luôn ở trong phòng của mình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Lúc ấy, ta thật ra rất muốn cùng huynh ra ngoài luyện kiếm.”
“Nhưng ta là một tên tật nguyền hai mắt mù lòa, Kim Đan vỡ nát, không xứng đứng bên cạnh huynh.”
Bốn phía lặng thinh không tiếng động.
“Ta tưởng huynh cũng nghĩ như vậy nên càng không dám xuất hiện trước mặt huynh.”
“Ban đầu ta rất mong đợi huynh đến gặp ta, về sau lại sợ huynh sẽ đến gặp ta.”
“Từ khi nào mà ta bắt đầu sợ huynh nhỉ? Có lẽ ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, ta đã sợ huynh rồi.”
“Ta sợ huynh……”
Đột nhiên có một cơn gió mạnh mang theo cát bụi đầy trời thổi tới, là Bùi Lệnh kiếp trước muốn ngăn cản cậu nói tiếp.
Giọng nói của Diệp Vô Tuyết đứt quãng trong gió, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ.
“Lần đầu gặp mặt, ta đã sợ huynh không thích ta.”
“Bùi sư huynh, tại sao ta lại sợ huynh không thích ta nhỉ?”
Khi Diệp Vô Tuyết bước ra khỏi biển đen, người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Bùi Lệnh.
Cho dù Bùi Lệnh đứng giữa biển đen, hắn vẫn giống như ngọn đuốc soi đường phía trước.
Nếu chưa từng bắt đầu lại cuộc đời trong Vạn Hoa Kính, gặp được Bùi Lệnh hiện tại, e rằng Diệp Vô Tuyết cũng vĩnh viễn không hiểu được lòng mình.
Trước kia, cậu luôn bị buộc phải đưa ra lựa chọn, nhưng cậu muốn có tương lai, cũng không muốn vứt bỏ quá khứ.
Bây giờ rốt cục cậu cũng đưa ra lựa chọn, bất luận là quá khứ hay tương lai, người cậu chọn mãi là Bùi Lệnh.
—–
Ying Ying:
Người trưởng thành chọn cả hai nhé:))))
Nhắc lại lần nữa tag 1×1:))))