Diệp Vô Tuyết cực kỳ khó chịu với ánh sáng đột nhiên lóe lên, khiến cậu nhớ lại kiếp trước Thiên Sư hay cầm dạ minh châu quơ đi quơ lại trước hai mắt đã mù lòa của cậu, không một tia sáng nào có thể chiếu vào đôi mắt ấy.
Yến Đạo Không nói: “Nơi này vô cùng nóng bức, ắt hẳn có liên quan tới đỉnh lò này. Cái đỉnh này được giấu kỹ như vậy, có lẽ nó được dùng để luyện đan dược. Thế nhưng dưới đáy cốc rất ít người lui tới, hiện tại cũng không có người canh giữ, không biết chủ nhân của cái đỉnh này còn sống hay không.”
Du Sơn Thủy nói: “Lúc trước người đó nói với chúng ta nơi này có bảo bối quả không sai, nói không chừng nó ở trong cái đỉnh lò này.”
Yến Đạo Không khó xử nói: “Vật vô chủ, không hỏi mà đã lấy thì có hơi không ổn…”
Cuối cùng thì Diệp Vô Tuyết cũng hiểu tại sao cậu lại gặp được hai người này ở Tích Hương Cốc, hóa ra họ là người mà Vương Trường Vi đã tìm thấy, đến đây chính là để săn kho báu, sau khi tìm thấy cái đỉnh lò khổng lồ này, họ liền cho rằng thứ trong lò chính là bảo bối mà họ muốn tìm.
Diệp Vô Tuyết không ngờ lời nói dối mình bịa ra lại thành sự thật, chỉ riêng đỉnh lò này đã là bảo bối luyện đan rồi, nếu bên trong có đan dược thì cũng sẽ vô cùng quý giá.
Còn về phần Yến Đạo Không, cậu không biết anh ta thật sự bảo thủ, hay chỉ đang giả vờ lảng tránh mới nói những lời đó.
Bùi Lệnh nói: “Nếu đã muốn mở đỉnh ra thì cần gì phải nói mấy lời vô nghĩa đó.”
Hắn chỉ muốn mau chóng vứt bỏ hai con người này, thấy bọn họ kẻ nhường người đẩy mà hắn phát phiền, Bùi Lệnh đơn giản dứt khoát ra tay đánh đổ đỉnh lò.
Sau khi đỉnh lò mở ra, một mùi thơm kỳ lạ lập tức tỏa ra khắp nơi, mùi thơm này rất giống mùi thơm của bức tượng trong ngôi miếu hoang.
Yến Đạo Không kinh hô một tiếng, lập tức phi thân lên trước, kiểm tra xem trong lò có chứa bảo vật nào không.
Du Sơn Thủy theo sau, cậu ta cũng tò mò không kém, chỉ có mình Diệp Vô Tuyết lại hoang mang lùi lại một bước.
Nếu cậu không nhìn nhầm, thì khi đỉnh lò bị lật đổ, một ngọn lửa xanh u cực kỳ yếu ớt đã trốn thoát khỏi đỉnh lò.
Những người khác không biết lai lịch của ngọn lửa này, chỉ nghĩ nó là ngọn lửa luyện đan còn sót lại trong lò, nhưng Diệp Vô Tuyết biết nó, loại lửa này chỉ có Mặc Tiên mới luyện chế ra được.
Nhưng chớp mắt ngọn chân hỏa của Mặc Tiên đã biến mất trong hang động.
Diệp Vô Tuyết đành phải sử dụng Thanh Tâm Minh Mục Quyết để nhìn phương hướng chạy trốn của ngọn lửa, cũng chỉ thấy ống tay áo của Bùi Lệnh dính chút ít lửa màu xanh, là do lúc nãy đánh đổ đỉnh lò nên bị dính vào.
Tay chân Diệp Vô Tuyết lạnh buốt, cậu cứ tưởng phải một thời gian nữa thì tai họa Mặc Tiên mới giáng xuống, nhưng không ngờ nó đã nhen nhóm từ lâu rồi, chỉ là chưa từng bị phát hiện thôi.
“Đây là cái gì, đan dược hả? Nhưng loại đan dược này thấy ghê quá đi…”
Mùi tanh tưởi trong đỉnh lò xộc thẳng vào mũi Du Sơn Thủy, cậu ta bịt miệng, thiếu điều muốn nôn mửa.
Còn Yến Đạo Không thì sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khác thường nhìn thứ ở trong đỉnh lò.
Bùi Lệnh không quan tâm đến thứ trong đỉnh lò, hắn lùi về bên cạnh Diệp Vô Tuyết, giấu tay trái vào ống tay áo.
Hắn hơi nghiêng đầu, phát hiện Diệp Vô Tuyết lại đang xuất thần nhìn Yến Đạo Không, bàn tay đang nắm chặt của hắn càng dùng sức hơn, ngọn lửa hắn vừa bắt được từ từ đốt cháy lòng bàn tay hắn, nhưng hắn chỉ cảm thấy xương cốt mình lạnh lẽo tột cùng.
Hắn biết rõ thứ mình vừa bắt được nguy hiểm đến mức nào, nhưng hắn lại vô cùng khát vọng thứ sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Nếu hắn có thể nắm giữ sức mạnh này, có lẽ hắn sẽ không dễ dàng bị Yến Đạo Không đánh rơi kiếm, cũng sẽ không cần phải lấy thân mình để ngăn cản khi bầy ong ăn tóc xông tới.
Du Sơn Thủy chịu đựng cơn buồn nôn mò mẫm bề mặt của đan dược, nó mềm mại như da trẻ con, nhưng đầu ngón tay cũng truyền tới cảm giác ớn lạnh.
Du Sơn Thủy rùng mình rút ngón tay về, sau đó quay đầu nhìn Yến Đạo Không: “Thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Yến Đạo Không nói: “Có lẽ thứ này, là nhân đan.”
Du Sơn Thủy không hiểu: “Sao gọi là nhân đan?”
Yến Đạo Không giải thích: “Lão tổ nhà ta từng nói, đan dược có thể làm từ thực vật, châu báu, đồng dạng cũng có thể làm từ…thịt người.”
Du Sơn Thủy vừa sờ vào nhân đan lập tức vịn đỉnh lò nôn thốc nôn tháo.
Một viên nhân đan lớn như vậy, không biết phải dùng bao nhiêu thịt người mới luyện thành, thảo nào nó lại tanh hôi đến thế.
Du Sơn Thủy vừa nôn mửa và chửi rủa: “Thứ tà môn ngoại đạo luyện ra… Ọe… chắc chắn dư độc sẽ để lại ngàn năm… Ọe…”
Cậu ta mắng luôn cả lão tổ Yến gia, nhưng sắc mặt Yến Đạo Không vẫn như thường.
Đây không phải lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết nghe thấy nhân đan, cậu nghe nói lão tổ của Yến gia cũng luyện chế nhân đan, còn ăn rất nhiều nữa.
Tuy nhiên, thực lực của lão tổ Yến gia rành rành ngay trước mắt, tự nhiên không có ai dám chĩa vào mũi mắng mỏ ông ta, nhưng trong lòng mọi người đều phỉ nhổ phương pháp tu luyện này.
Du Sơn Thủy nôn được kha khá rồi, cậu ta lau miệng nói: “Thứ này nên tiêu hủy mới phải, Yến sư huynh, huynh thấy đúng không?”
Yến Đạo Không trầm ngâm một lát rồi nói: “E rằng trong nhất thời không tiêu hủy được nó, hay là chúng ta tịch thu nó trước rồi mang về cho các trưởng lão xử lý. Hơn nữa, viên nhân đan này chắc hẳn đã được luyện chế từ lâu, không biết người luyện đan đã giết biết bao nhiêu sinh mạng, vẫn nên trở về bẩm báo với sư phụ.”
Du Sơn Thủy luôn nghe lời Yến Đạo Không, cậu ta đương nhiên đồng ý.
Yến Đạo Không nhìn Diệp Vô Tuyết nói: “Diệp huynh thấy thế nào?”
Việc này rất đúng ý Diệp Vô Tuyết, nếu đỉnh lò này thật sự có liên quan tới Mặc Tiên, sau khi Yến Đạo Không mang nó về, những môn phái tu tiên đó sẽ có thể tra ra được điểm kỳ lạ của nó, đây cũng là ý định ban đầu của Diệp Vô Tuyết.
Một mình cậu khó mà ngăn nổi tai họa Mặc Tiên, chỉ khi những môn phái tu tiên đó cùng nhau chống lại, tạo thành một thế lực mạnh mẽ như Linh Khu kiếp trước thì mới ngăn chặn được.
Diệp Vô Tuyết nói: “Nghe theo sắp xếp của Yến huynh đi.”
Sau khi phát hiện ra nhân đan, Du Sơn Thủy liền mất đi hào hứng, cậu ta còn nhỏ, chưa từng gặp phải mấy chuyện tàn độc, tâm trạng dao động là điều khó tránh khỏi.
Yến Đạo Không thì nóng lòng muốn quay về sư môn bẩm báo chuyện nhân đan, trong tay anh ta có bảo bối thiên lý truyền âm, nhưng anh ta không thể tùy tiện sử dụng nó trước mặt người xa lạ như Diệp Vô Tuyết.
Yến Đạo Không nói: “Ta và Tiểu Du ở khách điếm trong thành, không biết hai vị ở đâu?”
Diệp Vô Tuyết nói: “Lấy xong tinh quặng bọn ta sẽ rời khỏi đây, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Diệp Vô Tuyết không muốn có quan hệ với bất kỳ ai trong Yến gia nữa, mặc dù tác phong làm việc của Yến Đạo Không khác hẳn lão tổ nhà anh ta, nhưng chỉ nghe thấy tên húy của lão tổ Yến gia là cảm giác ghê tởm liền bò khắp người Diệp Vô Tuyết.
Chỉ cần nhìn thấy Yến Đạo Không, cậu khó mà tránh khỏi nghĩ đến những chuyện xảy ra kiếp trước.
Những ác mộng kiếp trước mà cậu vẫn luôn muốn quên đi, cứ nghĩ đã quên mất rồi, nhưng Yến Đạo Không vừa xuất hiện, những ký ức đó lại trở nên rõ ràng.
Ngay cả chiếc gương trong ngực cậu, cũng mơ hồ có chút xao động.
Sau khi tách khỏi Yến Đạo Không, chiếc gương trong ngực Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Từ lúc Bùi Lệnh ra khỏi cốc, hắn chẳng nói câu nào, chỉ trầm mặc nhìn bóng lưng Diệp Vô Tuyết.
Hai người xuôi theo dòng suối đi xuống dưới, chắc hẳn giờ này Tiểu Hồng đã về đến nhà, cũng không biết thứ cô bé đào lên có tác dụng gì.
Bùi Lệnh nói: “Ngươi quen biết hắn ta à?”
Diệp Vô Tuyết hoảng hốt hỏi lại: “Huynh đang nói ai?”
Bùi Lệnh miễn cưỡng phun ra ba chữ: “Họ Yến kia.”
Diệp Vô Tuyết lắc đầu: “Con cháu thế gia như anh ta sao ta quen biết được.”
Thật ra Vương Trường Vi cũng được tính là con cháu thế gia, nhưng gã lại có chút khác biệt với Yến Đạo Không.
Bùi Lệnh thấp giọng nói: “Con cháu thế gia cũng chẳng có gì hay ho.”
Diệp Vô Tuyết cũng đồng tình với điều này, cơ mà trên thực tế, Bùi Lệnh cũng là con cháu thế gia, tuy nhiên, từ nhỏ hắn đã lưu lạc bên ngoài, toàn dựa vào nỗ lực của bản thân mới có tu vi như ngày hôm nay, không thể xem hắn như một con cháu thế gia bình thường được.
Diệp Vô Tuyết thật lòng thật dạ nói: “Chắc chắn sau này huynh sẽ giỏi hơn anh ta.”
Cậu chưa bao giờ khen Bùi Lệnh trước mặt Bùi Lệnh, cho dù trong lòng cậu công nhận, nhưng cậu sẽ không nói với hắn.
Nhưng hôm nay, nhìn Bùi Lệnh một thân trường bào trắng giản dị, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở đó, ngay cả người được thế gia bồi dưỡng như Yến Đạo Không cũng không đoan trang nhã nhặn bằng Bùi Lệnh.
Càng nhìn càng cảm thấy, tương lai Mặc Tiên có giáng xuống, thì có lẽ cũng chỉ có người như Bùi Lệnh mới có thể chống lại, người của các môn phái khác đều thua kém hắn.
Trên mặt Bùi Lệnh hiện lên một vệt đỏ ửng, hắn nói: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
Lúc trước Diệp Vô Tuyết rất thích nhìn Bùi Lệnh nổi giận, nhưng bây giờ cậu chợt phát hiện, dáng vẻ xấu hổ của Bùi Lệnh cũng khá thú vị.
Diệp Vô Tuyết bật cười: “Ta vẫn luôn nghĩ vậy.”
Nói xong câu này, không hiểu sao Diệp Vô Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Kiếp trước cậu lúc nào cũng đòi phân cao thấp với Bùi Lệnh, không bao giờ chịu thua, cuối cùng cậu thua không còn manh giáp, vẫn không thể sánh với Bùi Lệnh.
Nếu đã biết trước Bùi Lệnh sẽ làm nên thành tựu, cậu cần gì phải giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.
Sau khi được Diệp Vô Tuyết khen ngợi hai câu, Bùi Lệnh lại mím môi, nhưng lần này hắn không tức giận, cơ thể vừa rồi vẫn luôn căng thẳng rõ ràng đã thả lỏng.
Lúc hai người trở về, Tiểu Hồng vẫn đang bận rộn ở sân sau, đất bị xới tung đã được lấp lại, hình như hoa trong sân đã khỏe mạnh hơn ngày hôm qua, giống như vừa được uống linh đan diệu dược gì đó.
Chưa bước vào sân sau, cậu đã ngửi thấy một mùi tanh hôi khó tả, mà Tiểu Hồng lại giống như không cảm nhận được gì, vẫn đang dùng xẻng gõ đất.
Đóa hoa Côn Sơn phát sáng ở bên cạnh sắp cao tới vai cô bé, đã lờ mờ ngưng tụ thành hình.
Diệp Vô Tuyết có một suy đoán cực kỳ tồi tệ, mà Bùi Lệnh cũng có suy nghĩ giống như cậu.
Thứ mà Tiểu Hồng đào ra từ đầm lầy có lẽ là cùng một loại với nhân đan.
Như lời lão tổ Yến gia đã nói, người lấy thực vật làm thuốc, để củng cố căn cơ, nâng cao tu vi.
Thì thực vật cũng có thể dùng thịt người để làm thuốc, tẩm bổ cơ thể, thoát thai hóa hình.
Khoảng sân này ngập tràn những bông hoa xinh đẹp duyên dáng, chính là dùng cách này nuôi nấng từng ngày.
Đóa hoa Côn Sơn phát sáng được nhân đan tẩm bổ, cánh hoa sáng lấp lánh, nó tựa như một mỹ nữ đang khiêu vũ dưới ánh trăng vậy.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh nhìn như si như dại, hoàn toàn không nhận ra bất kỳ quỷ dị nào.
Khi Lưu phu nhân đi ngang qua sân sau, cô bé còn vẫy tay nói: “Tẩu tẩu, tỷ cũng tới đây nhìn đi, tỷ xem nàng xinh đẹp biết bao.”
Lưu phu nhân mặt đầy chán ghét, ả liên tục lùi lại mấy bước, giẫm phải một cái cuốc nằm trên mặt đất.
Ả nhìn Tiểu Hồng gần như bị đám hoa trong sân bao vây, nghiến răng một cái, ả nhặt cuốc lao vào sân sau, vung vẩy lung tung vào đóa hoa Côn Sơn phát sáng, miệng lẩm bẩm tới lui: “Đồ quái vật nhà ngươi, quái vật…”
Đóa hoa Côn Sơn phát sáng vừa nãy còn uyển chuyển nhảy múa lập tức hương tiêu ngọc tẫn dưới cán cuốc, những cánh hoa rơi rụng xuống đất, cành cây gãy đổ, tựa như một mỹ nữ tuyệt thế chết rũ, lâm ly bi đát.
Lưu phu nhân ném cuốc đi, bế Tiểu Hồng lên định rời khỏi, nhưng Tiểu Hồng lại phát điên đẩy Lưu phu nhân ra, quỳ xuống trước mặt đóa hoa Côn Sơn phát sáng, các ngón tay gom nhặt những cánh hoa lại, cô bé gào khóc: “Tỷ giết nàng rồi! Sao tỷ có thể giết nàng chứ.”
Lưu phu nhân cũng có chút điên cuồng, ả chỉ vào bông hoa tàn nói: “Chỉ là một bông hoa mà thôi, không giết nó, nó sẽ giết ngươi. Ca ca của ngươi vì những thứ này mới biến thành người không ra người ma không ra ma, bây giờ ngươi cũng …”
Tiểu Hồng nói: “Không phải như vậy, không phải như vậy.”
Lưu phu nhân quát: “Ngươi nói cái gì?”
Tiểu Hồng cẩn thận nhặt những cánh hoa lên, cô bé quay đầu nhìn Lưu phu nhân, ánh mắt cực kỳ trong trẻo, chậm rãi nói: “Không phải nàng hại ca ca, mà nàng đã cứu ca ca mới đúng. Ca ca biến thành bộ dạng như bây giờ không phải tốt lắm sao? Bây giờ ca không thể đánh tỷ mắng tỷ nữa, tẩu tẩu, tỷ không vui sao?”