Hai người đi trong hành lang một lúc lâu, Diệp Vô Tuyết âm thầm đếm số bước họ đã đi, hình như lúc trước đi qua hành lang gấp khúc không có lâu như vậy.
Diệp Vô Tuyết kéo tay áo Bùi Lệnh, cậu nghe thấy tiếng quần áo Bùi Lệnh cọ xát với nhau, sau đó Bùi Lệnh siết lại dây buộc tóc đã hơi nới lỏng quanh mắt cậu.
Bùi Lệnh nói: “Sắp đến rồi.”
Có lẽ bởi vì Diệp Vô Tuyết không thấy được đường đi phía trước nên cậu cảm thấy hành lang này đặc biệt dài thêm.
Cậu cúi đầu nắm lấy tay áo Bùi Lệnh, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng gặp Đại Bùi công tử ở hành lang gấp khúc.
Bọn họ cầm trên tay tấm lụa đỏ, cũng đi dọc hành lang một lúc lâu như thế này, rất giống hoàn cảnh ở hiện tại.
Diệp Vô Tuyết móc ngón tay của Bùi Lệnh, ngẩng đầu về phía Bùi Lệnh nói: “Chiếc vòng tay lúc trước ta tặng huynh đâu rồi?”
Bùi Lệnh dùng tay còn lại nắm lấy đầu ngón tay của Diệp Vô Tuyết sờ vào cổ tay hắn, quả nhiên chạm vào một chiếc vòng tay hơi sờn.
Bùi Lệnh nói: “Ta luôn đeo nó.”
Diệp Vô Tuyết cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Có lẽ bởi vì Ảo Cảnh Thực Hư biến hóa khôn lường, nên khiến cậu đa nghi hơn bình thường.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cái vòng tay này huynh đeo sắp đứt rồi. Nếu huynh thích, ta sẽ làm một cái mới cho huynh.”
Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng cười khẽ của Bùi Lệnh, nhưng kỳ lạ là cậu không thể cảm nhận được Bùi Lệnh có bao nhiêu vui vẻ.
Bùi Lệnh chỉ đáp một chữ “Ừm”.
Diệp Vô Tuyết dùng ngón tay đo cổ tay Bùi Lệnh, lúc đầu cậu đan chiếc vòng tay để đuổi côn trùng, nhưng bây giờ cậu muốn tặng cho Bùi Lệnh một cái mới, nên muốn thêm một số thứ khác.
Xung quanh hành lang không có tạp âm ồn ào, ngay cả tiếng gió cũng không có, chỉ có tiếng bước chân của cậu và Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy họ đã đi rất lâu, dường như hai người bị thời gian trôi qua lãng quên, Diệp Vô Tuyết nắm tay Bùi Lệnh đi trên một hành lang dài vô tận.
Bởi vì có Bùi Lệnh ở bên, cho dù Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy, trong lòng cậu vẫn rất bình tĩnh.
Cho đến khi Bùi Lệnh dừng lại, hành lang cuối cùng cũng kết thúc.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên có chút khẩn trương, cậu nghiêng đầu về phía Bùi Lệnh, dây buộc tóc bịt mắt gần như che khuất hơn nửa gương mặt cậu, chỉ để lộ chóp mũi và đôi môi mím chặt.
Hai Bùi Lệnh kiếp trước và kiếp này rõ ràng đều là cùng một người, nhưng cậu luôn cảm thấy có chút sợ hãi khi đối mặt với Bùi Lệnh kiếp trước.
Bùi Lệnh nói: “Em sợ hắn phải không?”
Diệp Vô Tuyết theo bản năng bác bỏ: “Ta đâu có sợ hắn…”
Đương nhiên là cậu sợ rồi, kiếp trước ngày nào cậu cũng sợ Bùi Lệnh sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, sợ một ngày nào đó Bùi Lệnh sẽ quên mất mối quan hệ hời hợt giữa hai người, sợ sau khi mình chết, Bùi Lệnh sẽ quên đi mình từng chút một.
Khi Diệp Vô Tình còn sống, cậu và Bùi Lệnh luôn đối chọi gay gắt.
Diệp Vô Tình mất rồi, cậu và Bùi Lệnh lại nương tựa lẫn nhau.
Tuy là cuộc sống của Bùi Lệnh tốt hơn cậu rất nhiều.
Ngón tay Bùi Lệnh quấn lấy đầu ngón tay của Diệp Vô Tuyết, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi, trân quý như sợ Diệp Vô Tuyết sẽ vỡ nát ngay trước mắt hắn.
Sau khi bái đường thành thân, Bùi Lệnh luôn dịu dàng và cẩn thận như vậy.
Bùi Lệnh nói: “Mọi thứ trong Ảo Cảnh Thực Hư đều là ảo ảnh, càng là thứ em sợ hãi, thì càng là thứ nguy hiểm sẽ đưa em đi vào chỗ chết. Em không cần phải sợ những con người hư ảo ở đây, hơn nữa ta sẽ luôn bên cạnh em.”
Người hư ảo? Bùi Lệnh kiếp trước cậu nhìn thấy thực sự chỉ là hư ảo thôi sao?
Bùi Lệnh với dáng vẻ điên cuồng hoang đường trong mỗi mảnh vỡ Vạn Hoa Kính, quả thực không giống Bùi Lệnh chân thật.
Nhưng mà, thật sự bọn họ chỉ là hư ảo thôi sao?
Còn có Diệp Vô Tình xuất hiện ở đây nữa, rõ ràng là ca ca của cậu mà.
Đầu Diệp Vô Tuyết đau như búa bổ, ở trong Ảo Cảnh Thực Hư quá lâu, cậu bắt đầu không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Có lẽ tất cả những điều này thực sự là do Kính Yêu làm ra để khiến tâm cảnh của cậu hỗn loạn, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được nữa.
Bây giờ nhất định phải nhanh chóng tìm ra cách phá giải, bởi vì Diệp Vô Tình vẫn còn đang ở Kính Thành đợi cậu.
Cánh cửa từ từ mở ra, mắt Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được trong phòng trống rỗng.
Bùi Lệnh mà cậu nhìn thấy trong mỗi mảnh vỡ Vạn Hoa Kính, đang ở trong một căn phòng hoặc đại sảnh trống rỗng, điều này khiến hắn trông thật cô đơn.
Vị trí càng cao, đón gió càng lạnh chính là như vậy.
Diệp Vô Tuyết nói với Bùi Lệnh: “Huynh ở ngoài chờ ta nhé, ta sẽ đi hỏi hắn cho rõ ràng. Chỉ cần tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong Ảo Cảnh Thực Hư, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng ra ngoài tìm ca ca.”
Cậu thử rút ngón tay ra, nhưng Bùi Lệnh càng nắm chặt hơn.
Địch ý của hắn đối với Bùi Lệnh kiếp trước vẫn luôn rất mãnh liệt, hắn càng không muốn để Diệp Vô Tuyết một mình đi gặp Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết dỗ dành hắn: “Huynh yên tâm, ta chỉ hỏi về Ảo Cảnh Thực Hư mà thôi.”
Cậu và Đại Bùi công tử gặp nhau, sao có thể không nhắc lại chuyện của đời trước, tất nhiên Bùi Lệnh đã nhận thức được điều đó.
Đối với chuyện đời trước, Diệp Vô Tuyết đã có quyết định từ lâu, cậu sẽ không để cho Diệp Vô Tình biết kiếp trước mình đã xảy ra chuyện gì, đồng dạng cậu cũng sẽ không nói cho Bùi Lệnh biết những năm cậu đã trốn ở trong phủ Bùi Lệnh kiếp trước.
Quá khứ u tối lẽ ra nên mai táng cùng với cái chết của cậu ở kiếp trước, Bùi Lệnh cũng sẽ không đi theo con đường giống như Bùi Lệnh kiếp trước.
Nhưng cố tình, Bùi Lệnh kiếp trước đã đến đây.
Hắn đã chứng kiến tất cả vẻ thảm hại và cô đơn của Diệp Vô Tuyết ở kiếp trước, không có lúc nào là không nhắc nhở Diệp Vô Tuyết, đáng lẽ cậu đã chết từ lâu rồi, tất cả những gì cậu đang có bây giờ, mới thật sự là hoa trong gương, trăng dưới nước.
Sớm muộn gì cậu cũng sẽ thức tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đẽ, vị khách xa lạ tham lam rồi cũng sẽ quay về thực tại.
Bùi Lệnh có chút bất an nói: “Ta ở cửa đợi em, nếu hắn muốn hại em, chỉ cần dùng thứ này đâm vào người hắn, ta sẽ lập tức đi vào cứu em.”
Trong tay Diệp Vô Tuyết có thêm một cây Ngọc Phách Châm.
Ngọc Phách Châm có thể khiến vạn vật hiện nguyên hình, rất phù hợp để đối phó với những yêu thú như Kính Yêu đến và đi không dấu vết.
Mặc dù Bùi Lệnh kiếp trước trông có vẻ hơi điên, nhưng hắn chưa từng làm gì tổn hại đến cậu.
Để trấn an Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết vẫn giấu cây Ngọc Phách Châm vào trong tay áo.
Nếu như cậu còn nhìn thấy, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra, Bùi Lệnh vẫn luôn ở bên cạnh mình, có một đôi mắt lạnh lùng đến quỷ dị, sau khi Diệp Vô Tuyết nhận lấy Ngọc Phách Châm, sương giá trên mặt hắn càng nặng thêm.
Đáng tiếc Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy.
Cậu quay người bước vào phòng, một cơn gió thổi bay dây buộc tóc bịt mắt của cậu.
Dây buộc tóc hơi lỏng tuột xuống mũi, lộ ra đôi mắt của cậu.
Hai mắt Diệp Vô Tuyết gần như trong suốt, ngay khi cảm nhận được ánh sáng mạnh mẽ liền nheo lại, hơi nước ngưng tụ ở đáy mắt.
Ba chiếc vòng đeo trên người nhận được lời kêu gọi, nhanh chóng bay lên đan vào nhau tạo thành một tấm lưới bằng dây xích, nhốt Diệp Vô Tuyết vào trong.
Từ Bùi trong miệng Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp thốt ra, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một bóng đen mờ ảo.
Diệp Vô Tuyết té ngã xuống bậc thềm, dây buộc tóc trên mặt cũng rơi xuống.
Diệp Vô Tuyết vội vàng nhặt nó lên, bởi vì nó là một vật rất quan trọng, là vật duy nhất Diệp Vô Tình để lại cho cậu.
Diệp Vô Tuyết cẩn thận gấp dây buộc tóc cất vào tay áo, đầu ngón tay chợt đụng vào một vật sắc nhọn.
Cậu hơi sửng sốt, vật này xuất hiện trong tay áo cậu từ khi nào vậy?
Diệp Vô Tuyết không nhớ rõ nữa.
Kể từ khi trốn thoát khỏi Yến Dung Nguyệt, cậu trốn đông trốn tây một thời gian dài, bảo bối hữu dụng trên người cậu phần lớn đều được Vương Trường Vi tặng, đều đã bị cậu sử dụng hết rồi, chắc có lẽ cây kim châm này cũng là Vương Trường Vi tặng cho.
(Cho mọi người dễ hiểu thì từ lúc bước vào cửa, trí nhớ của bé Tuyết đã lùi về quá khứ)
Diệp Vô Tuyết nghe thấy tiếng bước chân.
Hai mắt của cậu đã bị hỏng từ lâu, trước kia còn có thể nhìn thấy đường nét, nhưng bây giờ mọi thứ trong mắt cậu chỉ còn là những cái bóng mờ, hiện tại cậu chỉ toàn dựa vào đôi tai để xác định phương hướng.
Cậu nhìn về phía tiếng bước chân phát ra, một thân áo tím trong mưa bụi mù mịt, tựa như một đám mây màu tím mù sương vậy.
Bùi Lệnh cầm một chiếc ô, phong thái bất phàm của hắn giống với Diệp Vô Tình đến bảy tám phần, nhưng hắn lại mặc y phục màu tím mà Diệp Vô Tuyết yêu thích nhất.
Khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết và hắn chạm mắt nhau, phản ứng đầu tiên của cậu là tránh đi ánh mắt của Bùi Lệnh.
Khi Diệp Vô Tình đưa Bùi Lệnh về nhà, Bùi Lệnh cũng thương tích đầy mình, rách rưới tả tơi như một đứa trẻ ăn xin.
Không ngờ hơn mười năm sau, cậu lại trở thành một kẻ ăn xin vô gia cư thực sự.
Bùi Lệnh nói: “Sao lại là ngươi?”
Diệp Vô Tuyết nghe được mấy phần kinh ngạc từ trong giọng điệu của Bùi Lệnh, lòng tự trọng của cậu đã bị mài mòn đến tận đáy, từ lâu cậu đã không còn tức giận vì một câu nói như vậy nữa.
Hơi thở của Diệp Vô Tuyết mỏng manh, có thể đến được đây đã tiêu hao hết năng lượng còn lại của cậu, nếu Bùi Lệnh lại đuổi cậu đi, có lẽ cậu sẽ phải chết.
“Xin, xin huynh……”
Bàn tay của Diệp Vô Tuyết dính đầy bùn đất, trong khi giày của Bùi Lệnh còn không dính một hạt bụi nào.
Cậu sinh ra một chút hèn nhát, không dám chạm vào Bùi Lệnh, lặng lẽ cụp mắt xuống.
Nhưng cậu không thể cứ chết như vậy, chỉ có sống mới có hy vọng cứu được Diệp Vô Tình.
“Bùi sư huynh, cứu ta với.”
Diệp Vô Tuyết quật cường ngẩng đầu lên từ trong nước bùn, cậu dường như nhìn thấy đôi mắt của Bùi Lệnh hơi di chuyển.
Bùi Lệnh nhất thời có chút tức giận, nhưng đã được hắn khéo léo giấu đi.
Hắn ghi nhớ, hiện tại mình chính là Bùi sư huynh trong miệng Diệp Vô Tuyết, mọi lời nói và hành động đều phải giống như Bùi sư huynh, bởi đó là bộ dáng mà Diệp Vô Tuyết thích nhất.
Bùi sư huynh sẽ không làm ra những hành động vượt quá giới hạn với Diệp Vô Tuyết, cho dù trong lòng hắn là sóng cuộn biển gào, thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Bùi Lệnh đưa tay đỡ Diệp Vô Tuyết đứng dậy, các ngón tay co lại đã có thể nắm trọn cánh tay của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết gầy trơ xương, thân thể nhẹ như lông vũ, khi đến gần Bùi Lệnh, thân thể cậu khẽ run lên, không chỉ vì lạnh mà còn vì sợ hãi.
Bùi Lệnh chưa bao giờ thấy Diệp Vô Tuyết như thế này.
Cậu giống như một con mèo hoang bị hoảng sợ tột độ, trợn tròn mắt nhìn Bùi Lệnh, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, cơ thể muốn tới gần nhưng bản năng lại muốn tránh xa.
Diệp Vô Tuyết không nên như thế này.
Niềm vui gặp lại đã nguội lạnh từ lâu, sát ý mãnh liệt như muốn ngưng tụ thành một thanh kiếm, bay thẳng vào đầu kẻ đã bắt nạt Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết khó khăn lắm mới bình tĩnh lại đột nhiên cảm giác được sát khí của Bùi Lệnh, cậu kinh hãi không thôi nhìn hắn.
Con ngươi của Diệp Vô Tuyết nhạt màu, khi nhìn Bùi Lệnh lại giống như không nhìn hắn, điều này luôn tạo cho người ta một loại cảm giác khinh thường cùng khiêu khích.
Bây giờ đôi con ngươi nhạt màu đó đã ảm đạm đi hẳn, giống như những viên minh châu bị phủ đầy bụi, mất đi vẻ lấp lánh của ngày xưa.
Nhưng cũng chỉ có lúc này, Bùi Lệnh mới dám không kiêng dè gì nhìn Diệp Vô Tuyết.
Hắn thu lại sát khí trên người, nhưng lúc này mọi dao động cảm xúc dù là nhỏ nhất cũng sẽ bị Diệp Vô Tuyết phát giác.
Bùi Lệnh làm ra cử chỉ mà Bùi sư huynh nên làm, hắn nói: “Từ giờ trở đi ngươi sẽ sống ở đây.”
Quần áo trên người Diệp Vô Tuyết bẩn thỉu lại rách rưới, chỉ có dây buộc tóc trong tay là sạch sẽ, gọn gàng.
Bùi Lệnh nhìn hoa văn trên dây buộc tóc, cau mày lại.
Đã sa sút đến nước này rồi, vậy mà Diệp Vô Tuyết vẫn còn nắm chặt sợi dây buộc tóc mà Bùi sư huynh kia đưa cho.
(Giải thích một chút, sợi dây này theo trí nhớ của bé Tuyết là của ca ca, còn với Bùi Lệnh thì nó là của Đại Bùi đưa cho cậu)
Em ấy thích hắn ta đến vậy sao?
Bùi Lệnh ngước mắt nhìn vào gương trang điểm trong phòng, người trong gương giống hệt Bùi sư huynh mà Diệp Vô Tuyết mong nhớ ngày đêm.
Không sao cả, hiện tại hắn là người đó, người Diệp Vô Tuyết thích cũng chỉ có mình hắn.
Bùi Lệnh nói: “Quần áo sạch ở trên giường, ngươi đi thay trước đi, sau đó ta sẽ sai người mang đồ ăn tới cho ngươi.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Cám ơn Bùi sư huynh.”
Bùi Lệnh nghe thấy ba chữ đó vẫn cảm thấy tức giận, hắn hừ nhẹ một tiếng.
Diệp Vô Tuyết mò mẫm đồ đạc trong phòng, chậm rãi đi về phía giường, trong quá trình này, cậu suýt nữa thì vấp phải bàn ghế, may là cậu kịp thời vịn ghế, không ngã xuống đất.
Diệp Vô Tuyết như đã quen với những va chạm này, không hề quan tâm đến cơ thể lại có vết thương mới.
Cuối cùng cậu cũng bước đến bên giường, cầm quần áo lên, đang định mặc vào, chợt nhớ ra Bùi Lệnh vẫn còn ở trong phòng, nên quay đầu lại gọi: “Bùi sư huynh?”
Không có ai trả lời.
Diệp Vô Tuyết bối rối, Bùi Lệnh đã rời đi rồi sao? Tại sao không nghe thấy tiếng hắn rời đi?
—–
– Đại giả làm Tiểu, Tiểu giả làm Đại.
– Mọi người đều tưởng chỉ có một tầng Ảo Cảnh Thực Hư, nhưng thực chất trong Ảo Cảnh Thực Hư còn có ảo cảnh Mộng Yểm của Đại Bùi.
– Khi mọi người ở tầng một, Đại Bùi đã ở tầng năm rồi.