• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bùi Lệnh! Coi…” Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp nói ra ba từ “chừng Mộng Yểm”, thì cậu đã mở bừng mắt ra.

Bùi Lệnh mới nãy còn cùng cậu khỏa thân trên một chiếc giường trong Ngọc Hương Lâu đang bốn mắt nhìn nhau với cậu, Diệp Vô Tuyết vô thức nhìn về phía bả vai của hắn, không nhìn ra được sự tồn tại của Mộng Yểm.

Diệp Vô Tuyết lại dụi dụi mắt, Thanh Tâm Minh Mục Quyết của cậu cần tiêu hao pháp lực, hiện tại pháp lực của cậu yếu kém, tự nhiên không thể duy trì được lâu, tuy nhiên, sau khi sử dụng một lúc, tầm nhìn của cậu đã hơi nhòe đi.

Cậu mở to mắt nhìn Bùi Lệnh, đáng tiếc cậu đã ra khỏi mộng cảnh, khó mà tìm lại dấu vết của Mộng Yểm.

Bùi Lệnh vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ, hắn nói: “Vừa rồi ngươi gọi tên ta làm gì?”

Chỉ thấy tóc của Bùi Lệnh còn chưa được buộc lên cao, vạt áo mở rộng, trông như vừa bị Diệp Vô Tuyết đánh thức, vội vàng chạy tới nhìn cậu.

Trăng đã lên cao, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên ngọn tóc rũ xuống của hắn, một khắc trước ở trong mộng vẫn còn là Bùi Lệnh thô lỗ tùy tiện, một khắc sau đã đột ngột trở về dáng vẻ thanh cao nghiêm túc.

Diệp Vô Tuyết thất thần trong chốc lát, sau đó dò hỏi: “Lúc huynh nằm mơ có nhìn thấy gì không?”

Bùi Lệnh cau mày, vẫn là vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn nhưng buộc phải che giấu khi đối mặt với cậu, hắn nói: “Ta không bao giờ nằm mơ.”

Ánh mắt hắn trượt xuống, thoáng nhìn thấy áo lót bị xộc xệch của Diệp Vô Tuyết trong lúc ngủ, hơi lộ ra một chút bầu ngực căng phồng, hơi thở của hắn có chút rối loạn, hắn dời ánh mắt rồi xoay người nằm lại trên giường.

Diệp Vô Tuyết lấy làm lạ, nhưng nhìn Bùi Lệnh không có vẻ như đang gạt cậu.

Chỉ có khả năng là Mộng Yểm đã xóa đi trí nhớ của Bùi Lệnh, nên hắn mới trả lời như vậy.

Hoặc có thể là Bùi Lệnh nhớ những gì xảy ra trong mộng, nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết thì ngại miệng không nói được, nên không muốn trả lời.

Nhưng với tính tình của Bùi Lệnh, nếu như hắn nhớ được, thì lẽ ra sau khi tỉnh lại không nên bình tĩnh như vậy, chắc chắn hắn sẽ nổi giận.

Diệp Vô Tuyết ngồi trên giường, ánh mắt rơi vào trên người Bùi Lệnh, nếu Bùi Lệnh ngủ say rồi lại nằm mơ, nói không chừng Mộng Yểm sẽ để lộ dấu vết.

Nhưng có lẽ là Mộng Yểm đã nổi lên cảnh giác, mãi đến khi phía chân trời hừng sáng, Diệp Vô Tuyết cũng không phát hiện ra điều gì bất ổn, ngược lại là cậu buồn ngủ đến mức ngáp dài liên tục, thỉnh thoảng còn lén nhìn Bùi Lệnh vài lần, quan sát xem hắn có biểu hiện gì lạ không.

Thứ như Mộng Yểm dù gì cũng là ma vật, nếu nó bám lâu trên người Bùi Lệnh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới Bùi Lệnh.

Nhưng Bùi Lệnh lại không uể oải tinh thần giống như bị Mộng Yểm quấn thân, ngược lại còn mặt mày rạng rỡ, kiếm khí tung hoành.

Có lẽ Diệp Vô Tuyết trộm nhìn hắn quá rõ ràng, Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn tập trung cũng phải dừng lại động tác, hai tay ôm kiếm xoay người lại nói: “Diệp Vô Tuyết, ngươi cứ nhìn ta suốt, cũng không biết trong kiếm pháp của ta có thiếu sót gì, vui lòng chỉ điểm vài chiêu.”

Hắn nói vậy hình như là có ý muốn luận bàn với Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh bình thường là một tên cuồng tu luyện, khi hắn mới đến đây, tu vi còn chưa đuổi kịp Diệp Vô Tuyết, nhưng hiện tại chưa đầy hai tháng, với sự dẫn dắt của Diệp Vô Tình, hắn đã có xu thế vượt qua Diệp Vô Tuyết.

Nếu là kiếp trước, Diệp Vô Tuyết nghe thấy lời này nhất định sẽ xắn tay áo lên đánh nhau với hắn.

Phải biết rằng cậu của kiếp trước luôn muốn phân cao thấp với Bùi Lệnh, thậm chí còn thay đổi cả tính nết lười biếng chơi bời lêu lổng, chỉ tiếc là cậu cần cù chăm chỉ tu hành trăm năm, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào thảm cảnh, cũng không biết có ai chôn cất hài cốt của cậu không?

Bây giờ cậu đã nhận biết rõ ràng, tính cách của cậu và Bùi Lệnh hoàn toàn trái ngược nhau, Bùi Lệnh nói dễ nghe thì là người có tâm trí kiên định, không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, nói khó nghe thì là người lạnh lùng tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn với chính bản thân mình.

Người như vậy mới có thể đạt đến đỉnh cao thành công ở kiếp trước.

Nhưng Diệp Vô Tuyết không đơn thuần như Bùi Lệnh, kiếp trước cậu luôn muốn đè đầu cưỡi cổ Bùi Lệnh, sau này Diệp Vô Tình xảy ra chuyện, cậu bôn ba khắp nơi vì chuyện của Diệp Vô Tình.

Cậu không có đạo tâm, đương nhiên không thể tu thành chân Tiên.

Kiếp này Diệp Vô Tuyết chỉ hy vọng Diệp Vô Tình có thể an toàn thoát khỏi tai họa Mặc Tiên, có thể tu thành đại đạo hay không không còn là ưu tiên hàng đầu nữa.

Diệp Vô Tuyết không còn hiếu thắng như trước, đối với Bùi Lệnh, cậu càng muốn lấy lòng hắn hơn, đợi đến khi Bùi Lệnh trở về Bùi gia, nói không chừng hắn sẽ cứu được bọn họ, cậu nói: “Ca ca thường khen huynh múa kiếm uy vũ như rồng bay, bảo ta học hỏi nhiều hơn, vừa rồi quan sát một phen, quả nhiên không sai.”

Câu này Diệp Vô Tuyết nói thật lòng, ngay cả khi cậu không thích Bùi Lệnh thì cậu vẫn luôn công nhận kiếm pháp của hắn rất xuất sắc.

Cứ tưởng Bùi Lệnh nghe xong lời này sẽ thấy vui vẻ, nhưng không ngờ khuôn mặt đầy mồ hôi của hắn càng tỏ ra lạnh lùng hơn, hiển nhiên rất ngứa mắt thái độ nịnh hót của Diệp Vô Tuyết.

Hắn phát hiện vạt áo trước ngực hơi lỏng lẻo, tựa như sợ bị Diệp Vô Tuyết nhìn lén cảnh xuân, liền giơ tay kéo chặt vạt áo lại.

Hành động này quả thực khiến Diệp Vô Tuyết buồn cười, cậu nheo mắt lại, hai gò má đỏ bừng, mồ hôi trên cổ lấp lánh, chắc chắn bên trong đã ướt đẫm rồi.

Những người luyện kiếm như bọn họ có phần sát khí hơn những người khác một chút, Bùi Lệnh là như vậy, ngay cả Diệp Vô Tình cởi mở hiền lành thì cũng ngay thẳng như một thanh kiếm.

Tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết thì khác, cậu có cử chỉ ngả ngớn, dáng vẻ lại xinh đẹp, tùy tiện vặn eo vài cái, liền trông không giống một kiếm tu đứng đắn.

Bùi Lệnh càng tức giận hơn, hắn nói: “Nếu ngươi không muốn luyện kiếm thì quay về đi, đừng ở đây làm phiền ta.”

Diệp Vô Tuyết cũng đang có ý này, buổi tối cậu ngủ không ngon giấc, nhân lúc giữa trưa liền quay về phòng ngủ bù.

Mấy ngày liên tiếp, Diệp Vô Tuyết thường thức dậy vào nửa đêm và nhìn chằm chằm Bùi Lệnh, tìm kiếm dấu vết của Mộng Yểm trên người hắn.

Nhưng Mộng Yểm vô cùng xảo quyệt, nó nhất mực không lộ ra chút sơ hở nào.

Diệp Vô Tuyết ban đêm ngủ không ngon, ban ngày phải tu luyện, Diệp Vô Tình hỏi cậu buổi tối làm gì, tại sao lại buồn ngủ như vậy.

Diệp Vô Tuyết ngáp dài nói: “Mấy ngày nay đêm nào đệ cũng phải thức dậy để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, có lợi rất lớn cho việc tu hành của đệ.”

Diệp Vô Tình cười nói: “Ta không tin. Tiểu Bùi, đệ ngủ cùng phòng với nó, đệ có biết dạo này ban đêm nó làm gì không? “

Ở trước mặt Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh vẫn sẽ giả vờ hòa thuận với Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Trước giờ đệ ngủ rất say, không biết gì cả.”

Diệp Vô Tuyết nghĩ thầm, còn không phải tại vì Mộng Yểm trên người huynh sao, liên lụy ta mấy ngày nay ngủ không yên giấc, còn huynh thì ngủ ngon rồi.

Cuối cùng Diệp Vô Tuyết cũng không chịu đựng nỗi mỗi đêm phải trông coi như vậy, dù sao con Mộng Yểm đó nhất định sẽ lại đi ra ngoài kiếm ăn, chắc chắn cậu sẽ lại tiến vào mộng cảnh, đến lúc đó, chỉ cần cậu niệm quyết sớm một chút, tìm được Mộng Yểm rồi bắt nó là được.

Mặc dù cách này có phần nguy hiểm nhưng nó cũng là cách hiệu quả nhất.

Làm vậy thì Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng được ngủ yên.

Diệp Vô Tuyết luyện kiếm xong liền trở về phòng, dù gì cậu cũng phải dưỡng tốt tinh thần để đối phó với Mộng Yểm, trong phòng chỉ có mình cậu, nên cậu cũng thoải mái hơn.

Diệp Vô Tuyết cởi áo lót, sau đó nhớ ra bộ đồ sạch vẫn còn trong tủ nên xoay người đi lục lọi, khi vô tình đi ngang qua gương đồng nhìn thấy mình trong gương, Diệp Vô Tuyết có chút kinh ngạc.

Cặp vú trước ngực cậu từ khi nào mà trở nên căng tròn như vậy, cậu còn nhớ lúc đầu nó chỉ nhỏ xíu xiu, một tay đã có thể nắm được hết, mà bây giờ đã hơi nặng trĩu, núm vú cũng không còn dáng vẻ non nớt tinh xảo nữa, trông thành thục như thể đã bị người ta nắn bóp thường xuyên.

Diệp Vô Tuyết kinh ngạc không thôi, cậu và Bùi Lệnh chỉ mới làm tình hai lần ở trong mộng, sao có thể khiến cậu trở thành bộ dạng này?

Đôi khi buổi sáng thức dậy, Diệp Vô Tuyết sẽ cảm thấy đầu v* hơi ngứa ran, nhưng cậu và Bùi Lệnh ở chung phòng, cậu không tiện cởi áo ra nhìn nên cũng quên mất.

Giờ nghĩ lại, cậu cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Diệp Vô Tuyết đè lá phù xuống dưới gối, nếu Thanh Tâm Minh Mục Quyết của cậu thất bại, thì lá phù này có thể đánh thức cậu khỏi mộng cảnh.

Sau đó Diệp Vô Tuyết liền thay quần áo nằm xuống giường, hai bầu vú trước ngực khá nặng nề.

Diệp Vô Tuyết không hiểu tại sao Bùi Lệnh cứ thích sờ ngực của mình, chẳng lẽ cảm giác sờ hai khối thịt này khác với những nơi khác sao? Diệp Vô Tuyết kéo cổ áo ra, bàn tay cầm lấy một bầu vú trắng tuyết, đúng là có cảm giác mềm mại hơn những nơi khác.

Một tay của cậu không giữ được hết, thịt vú tràn ra ngoài kẽ ngón tay, đầu núm vú cũng hơi cứng lên.

Diệp Vô Tuyết nhớ đến Bùi Lệnh liếm đầu v* của cậu ở trong mộng, chỉ cần hắn không cắn, thì thật ra cũng có chút ngứa ngáy.

Cậu lấy ngón tay xoa xoa núm vú vài cái, nhưng nó không có ngứa ngáy tê dại như khi bị Bùi Lệnh xoa bóp trong mơ.

Không biết Bùi Lệnh đã sử dụng kỹ thuật gì, lại khiến Diệp Vô Tuyết thấy hơi nhớ nhung ngón tay của hắn.

Những ngón tay quen cầm kiếm có phần chai sạn, sức lực cũng mạnh, không hề quan tâm có thể để lại dấu vết trên ngực của cậu hay không.

Diệp Vô Tuyết nhéo vài cái, đầu nhũ cũng bị nhéo cho đỏ lên, cậu cảm thấy vô vị, liền ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy có người đang đi đến bên giường cậu, kéo chăn bông đắp lên người cậu.

Diệp Vô Tuyết tưởng là Diệp Vô Tình vào phòng, bèn ậm ờ gọi một tiếng: “Ca ca, hôm nay đệ mệt lắm, ngày mai đệ sẽ luyện bù.”

Cậu sợ Diệp Vô Tình sẽ lại mắng cậu lười biếng không chịu luyện kiếm.

“Ca ca.” Cậu rất thích làm nũng với Diệp Vô Tình, lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, giọng điệu càng thêm nũng nịu, Diệp Vô Tình nghe thấy chắc chắn sẽ khó chịu cực kỳ, nói không chừng còn ra tay đánh cậu.

Nhưng “Diệp Vô Tình” đang đắp chăn cho cậu chợt dừng lại động tác, sau đó có thứ gì đó lướt qua má Diệp Vô Tuyết, giống như sợi tóc.

Diệp Vô Tuyết nghe thấy “Diệp Vô Tình” hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

Diệp Vô Tuyết sợ nhột, cậu đưa tay che mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ca ca, đệ buồn ngủ quá, ca cho đệ ngủ đi.”

“Diệp Vô Tình” nắm cổ tay cậu, lấy bàn tay ra khỏi mặt cậu.

Diệp Vô Tuyết buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, ngón tay mềm mại bị giữ lấy cũng không có ý định vùng ra.

Sau đó cậu bị “Diệp Vô Tình” ôm vào lòng, Diệp Vô Tuyết có chút nghi hoặc, sao Diệp Vô Tình lại đột nhiên ôm cậu vậy.

Không chỉ ôm cậu mà còn đặt bàn tay lên bộ ngực trần của cậu xoa vài cái.

“Ca ca…” Diệp Vô Tuyết run rẩy, “Đừng sờ vú của đệ, đau.”

Cậu vừa thốt ra câu này, ngón tay đang vê núm vú của cậu càng dùng lực hơn, Diệp Vô Tuyết đau đến nỗi khóe mắt ướt át, sau đó mới chậm chạp phản ứng lại, người này không phải Diệp Vô Tình!

Giọng nói lạnh như băng của Bùi Lệnh vang lên: “Lại dám tơ tưởng đến Diệp đại ca, đúng là vô lễ không biết liêm sỉ.”

Hắn cao cao tại thượng, một bộ chính nhân quân tử, nhưng ngón tay của hắn lại thò vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, chạm vào mu *** múp thịt liền tàn nhẫn giày xéo nó.

Trong hoảng hốt Diệp Vô Tuyết tưởng mình lại tiến vào mộng cảnh, nhưng sau khi cậu niệm Thanh Tâm Minh Mục Quyết, quay đầu nhìn Bùi Lệnh lại không thấy bóng dáng của Mộng Yểm đâu.

Không có Mộng Yểm, đây không phải giấc mơ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK