• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Lệnh luồn tay xuống dưới dây xích, ấn lòng bàn tay vào da thịt ở bụng dưới của Diệp Vô Tuyết.

Giống như đang dò tìm hình dạng tử cung trong cơ thể Diệp Vô Tuyết dưới những ngón tay của hắn.

Ánh sáng vàng xanh đan xen nhau chớp lóe trên đầu ngón tay Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết cảm thấy làn da ở bụng dưới có chút ấm áp, như thể có thứ gì đó được khắc vào da thịt cậu theo những cái chạm của Bùi Lệnh.

Bất cứ nơi nào Bùi Lệnh chạm vào đều để lại một đường vân mờ nhạt.

Theo hướng ngón tay mò mẫm của Bùi Lệnh, những đường vân đó thấm sâu vào da thịt Diệp Vô Tuyết rồi nhanh chóng biến mất, nhưng cảm giác ngứa ngáy mơ hồ vẫn còn đọng lại trên da.

Mà vị trí được bao phủ bởi những đường vân này tương ứng với tử cung của Diệp Vô Tuyết.

Trên mặt Diệp Vô Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc, đôi con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly lấp lánh ánh nước, cảm giác ấm áp tê dại trên da dần dần thẩm thấu vào xương thịt.

Diệp Vô Tuyết cắn sợi dây xích trong miệng, khóe miệng bị cọ xát đến đỏ bừng, gốc lưỡi bị mắc vào giữa hai sợi xích, khiến đầu lưỡi không thể rút vào trong miệng mà phải đưa ra ngoài.

Tựa như một loại dụ dỗ trắng trợn thấp kém cùng cực, đầu lưỡi giữa môi răng giống như búp sen hồng trong nước, ngon nhất và non nhất.

Bùi Lệnh nghiêng người về phía trước, ngậm lấy chút tươi đẹp giữa môi Diệp Vô Tuyết.

Hai mắt đang nheo lại của Diệp Vô Tuyết đột nhiên trừng to, cậu không thể tin được nhìn Bùi Lệnh, khi Bùi Lệnh cúi đầu xuống, đuôi tóc của hắn quét qua xương quai xanh của cậu, mùi thơm thanh mát trên cơ thể Bùi Lệnh phả vào trong miệng Diệp Vô Tuyết.

Đầu lưỡi của cậu bị Bùi Lệnh cắn, môi cũng bị hắn mút chặt, sợi xích kẹp ở gốc lưỡi chậm rãi rút lui, cuối cùng cũng trả lại khoảng không tự do cho cậu, theo sau là sự xâm nhập môi lưỡi của Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh cắn đầu lưỡi của Diệp Vô Tuyết và liếm mút nó, hắn không hề thể hiện ý muốn tấn công quá rõ ràng, nhưng Diệp Vô Tuyết lại vô thức đón nhận hành động của hắn.

Diệp Vô Tuyết nín thở, mặc cho Bùi Lệnh quấn lấy đầu lưỡi của mình mút nút đến tận cùng, gốc lưỡi bị cắn cho tê dại, nước bọt không tự chủ tràn ra ngoài khóe miệng.

Khoảnh khắc Bùi Lệnh hôn cậu, linh phủ đóng chặt của cậu cũng bị Bùi Lệnh cưỡng ép mở ra.

(Linh phủ nôm na như biển ý thức ấy.)

Linh phủ là nơi riêng tư nhất của người tu tiên, nó chỉ được mở ra khi bế quan tu hành, dùng để hấp thụ linh khí thế gian sử dụng cho mục đích riêng, Kim Đan được ngưng tụ ở đó, sau đó chuyển hóa thành Nguyên Anh, Thần Du rồi đến Độ Kiếp.

Khi linh phủ của cậu bị Bùi Lệnh chiếm giữ, cậu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác như linh hồn bị tách khỏi cơ thể.

Theo sự chỉ dẫn của Bùi Lệnh, dường như cậu đã chạm đến một chút cảnh giới Thần Du, đất trời trong phút chốc đảo lộn, cậu đang ở trong một ao sen cách xa hàng ngàn dặm, hóa thân thành một bông sen mới chớm nở.

Bùi Lệnh dùng ngón tay trêu chọc cậu, buộc cậu phải bung ra một vòng cánh hoa.

Ngón tay Bùi Lệnh chọt vào nhụy hoa, tất cả các cánh hoa của cậu đều xòe ra, run rẩy trong gió.

Những điều này chỉ xảy ra trong phút chốc, nhưng cậu như thể đã trải qua toàn bộ quá trình của một bông sen từ khi ngậm nụ đến khi nở hoa.

Bùi Lệnh đang thần giao với cậu.

Sự hòa quyện giữa linh hồn với linh hồn trong linh phủ thậm chí còn khó kiềm chế hơn cả sự hòa quyện về thể xác.

Khi Bùi Lệnh rời khỏi linh phủ của cậu, tất cả khoái cảm có được từ thần giao tuôn chảy khắp mọi nơi trong cơ thể cậu, xương thịt của Diệp Vô Tuyết rã rời, như thể đã bị Bùi Lệnh nhào nặn nhiều lần.

Cậu bị cưỡng ép cao trào hai lần, d*m thủy phun ồ ạt ra khỏi lỗ ***.

Trong lúc lên đỉnh, những đường vân trên bụng dưới của Diệp Vô Tuyết lại hiện lên, tỏa ra ánh sáng vàng xanh nhàn nhạt, tựa như một bông tuyết nở rộ.

Hơi thở của Diệp Vô Tuyết đột nhiên trở nên gấp gáp, cùng với sự xuất hiện của những đường vân ở bụng dưới, khoái cảm lên đỉnh còn chưa rút hết lại ùa trở về, khiến cậu bị đẩy lên đỉnh cao trào.

Một trận ngứa ngáy mãnh liệt ập vào giữa hai chân, những đường vân trông giống như Bùi Lệnh đang dùng ngón tay giày vò hột le của cậu.

Viên thịt nhỏ tội nghiệp đã bị dây xích chơi đùa đến sưng tấy, môi âm hộ lật ra ngoài, khe thịt ở giữa ướt dầm dề d*m thủy, có thể dễ dàng xỏ xuyên.

Cổ tử cung của Diệp Vô Tuyết bị phá ra một khe nhỏ, rõ ràng không có bất cứ thứ gì đâm vào âm hộ của cậu, nhưng cổ tử cung của cậu đã bị ** mở toang.

Có lẽ những đường vân Bùi Lệnh khắc xuống đã khiến cậu sinh ra ảo giác, hoặc có lẽ là Bùi Lệnh đang xuyên qua âm hộ của cậu, xâm nhập vào tử cung trong cơ thể cậu.

Diệp Vô Tuyết muốn khép chân lại, nhưng Bùi Lệnh đã chui vào giữa hai chân cậu.

Môi của Bùi Lệnh rời khỏi khóe môi cậu, cánh môi dưới của hắn bị cậu cắn ra một vết hằn, khiến cho bức tượng Thần vô dục vô cầu này thêm một phần sa đọa.

Những đường vân gần tử cung của Diệp Vô Tuyết ngày càng lộ rõ, nhiệt độ nóng bỏng khiến Diệp Vô Tuyết không thể bỏ qua.

Tử cung của cậu đã mở ra hoàn toàn, sẵn sàng nghênh đón cuộc xâm lược tiếp theo bất cứ lúc nào, sự trống rỗng không thể lấp đầy khiến cậu không thể chịu nổi.

Cậu muốn kề sát vào cơ thể Bùi Lệnh, nhưng Bùi Lệnh lại dùng tay giữ chặt đầu gối của cậu dang rộng ra hai bên.

Những sợi xích quấn quanh người Diệp Vô Tuyết va vào nhau phát ra tiếng giòn giã.

Yết hầu của Diệp Vô Tuyết trượt lên xuống, cậu muốn phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng lại bị mắc kẹt trong cổ họng.

Cậu nhìn Bùi Lệnh đang cúi đầu xuống giữa hai chân mình, có thứ gì đó chạm vào đùi trong của cậu, hình như là chóp mũi của Bùi Lệnh.

Hơi thở ấm áp phả vào phần thịt mềm mại trên đùi, Diệp Vô Tuyết muốn tránh né, nhưng hai chân lại quấn lấy bả vai Bùi Lệnh, khiến cơ thể Bùi Lệnh áp sát vào thân dưới của mình.

Hai mắt của Bùi Lệnh không nhìn thấy được, vậy nên các giác quan khác càng nhạy bén hơn.

Trong một mảnh tối tăm, mùi hương từ da thịt của Diệp Vô Tuyết là điểm sáng duy nhất, thoang thoảng như hương hoa sen, nhưng không hề cao quý thơm mát như sen, mà lại mang theo một vị ngọt ngào quyến rũ.

Diệp Vô Tuyết giống như hương thơm trên người cậu, bề ngoài càng thanh lãnh cao quý bao nhiêu, thì trong xương cốt lại càng phóng đãng dâm dật bấy nhiêu.

Tuy nhiên, đây không phải là lỗi của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết trở thành thế này là vì một hắn khác.

Hắn mãi mãi dừng lại ở quá khứ, nhưng một hắn khác sẽ có được tương lai hoàn toàn mới, một tương lai có Diệp Vô Tuyết.

Hai mắt của Bùi Lệnh chợt đau đớn như bị kim châm, đây là cái giá mà hắn phải trả, trong lúc hứng chịu lôi kiếp Độ Kiếp, hắn đã từ bỏ cơ hội phi thăng, thậm chí là vứt bỏ cả tương lai của mình.

Ngọn lửa ghen tị đã lâu không cảm nhận được lan tràn trong lòng Bùi Lệnh, mà người hắn ghen tị lại chính là bản thân mình.

Thế giới xám xịt trong mắt hắn bị bịt kín một tầng huyết sắc đậm đặc, hắn muốn Diệp Vô Tuyết cũng bị lây dính màu đỏ tươi vô tận đó, giống như hắn cùng nhau rơi vào vực sâu tăm tối không thấy ánh sáng.

Nhưng hắn không thể để Diệp Vô Tuyết nhìn thấy con người thật của hắn.

Bùi Lệnh vẫn giữ phong độ của một quân tử, bàn tay giữ lấy đầu gối của Diệp Vô Tuyết, da thịt săn chắc trên đầu gối bị hắn bấu chặt, dùng một chút lực cũng có thể cảm nhận được hình dạng của xương.

Bùi Lệnh từng thời từng khắc đều muốn bẻ gãy xương cốt của Diệp Vô Tuyết, đồng thời cũng luôn cảnh cáo bản thân mình từng thời từng khắc.

Hắn kéo hai chân của Diệp Vô Tuyết lại gần cơ thể mình, phản phệ từ Thiên Đạo khiến hắn không thể cảm nhận được khoái cảm tình dục, mỗi khi động tình hắn sẽ phải gánh chịu nỗi đau như bị đao tạc búa bổ.

Dù vậy, hắn vẫn không thể kiềm chế được khát vọng của mình đối với Diệp Vô Tuyết.

Đặc biệt là sau khi nếm được mùi vị ấy, chính là vị ngọt chấn động lòng người sau vô vàn đau thương.

Bùi Lệnh áp môi lên bắp đùi Diệp Vô Tuyết, dùng răng cắn một miếng thịt mềm mại, không buông ra cho đến khi nếm được vị máu trên đầu lưỡi.

Trong miệng Diệp Vô Tuyết phát ra tiếng rên rỉ ậm ừ, xiềng xích trên người rung lên, tuy Bùi Lệnh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh này.

Hắn nắm sợi dây xích trên chân Diệp Vô Tuyết, đầu ngón tay có chút ướt át.

Lần theo vết ẩm ướt, mặt hắn hoàn toàn vùi vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, sợi dây buộc tóc sau đầu cũng rơi xuống.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy thứ này có chút quen thuộc.

Với thân phận của Bùi Lệnh, sợi dây buộc tóc đã cũ đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu xuất hiện trên người hắn khiến người ta phải hoài nghi, mức độ hao mòn của nó cho thấy đã được sử dụng rất lâu.

Hình như nó là sợi dây buộc tóc mà Diệp Vô Tuyết dùng để bịt mắt trước khi chết, mà sợi dây buộc tóc này, là di vật duy nhất Diệp Vô Tình để lại cho Diệp Vô Tuyết ở kiếp trước.

Diệp Vô Tuyết đột nhiên bừng tỉnh trong giấc mộng mỹ miều kinh thế hãi tục.

Sao cậu có thể quên được, người mà Bùi Lệnh kiếp trước thương nhớ ngày đêm nào có phải cậu.

Cho dù sống lại một đời, mối quan hệ giữa cậu và Bùi Lệnh có thay đổi, thì mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước cũng không thể thay đổi.

Cảm xúc của Diệp Vô Tuyết đột nhiên nguội lạnh, Bùi Lệnh cọ chóp mũi vào đùi cậu, hơi thở chậm rãi phả vào đáy chậu của Diệp Vô Tuyết, như thể có vô số móng vuốt nhỏ móc vào môi âm hộ của Diệp Vô Tuyết kéo nó ra ngoài.

Diệp Vô Tuyết nuốt nước bọt, cơ thể của cậu bị thôi thúc chín muồi, cao trào liên tục khiến lỗ *** của cậu trở nên nhạy cảm hơn.

Đúng lúc này, Bùi Lệnh lại mút lấy môi âm hộ của cậu.

Lưỡi của Bùi Lệnh chọc vào khe thịt, móc lấy phần thịt mềm mại trong lỗ, thưởng thức món thịt ngọc trai chín mềm và căng mọng.

Đối với Diệp Vô Tuyết mà nói, Bùi Lệnh kiếp trước là vầng trăng sáng, là nước mùa xuân không thể bị vấy bẩn, vậy mà cái đầu kiệt ngạo bất tuân ấy lại đang cúi gục giữa hai chân cậu.

Ngay cả trong giấc mơ hoang đàng bừa bãi nhất, Diệp Vô Tuyết cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng sợi dây buộc tóc đó lại nhắc nhở Diệp Vô Tuyết, đừng quá mê muội với những gì đang xảy ra.

Diệp Vô Tuyết đã tỉnh lại, nhưng đồng thời cậu cũng mong mình đang mê man.

Động tác liếm mút khiến phía dưới của Diệp Vô Tuyết ngứa ngáy, dưới sự khuấy động của đầu lưỡi, dịch âm đ*o của cậu tràn vào miệng Bùi Lệnh, thậm chí một ít chất lỏng còn làm ướt dây buộc tóc mà Bùi Lệnh dùng để bịt mắt.

Bùi Lệnh trong sạch không nhiễm bụi trần, cứ thế mà bị vấy bẩn bởi thứ nước dâm tục nhất trần đời, Diệp Vô Tuyết cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng cũng cảm nhận được sự hả hê mà chỉ có kiếp trước mới có được.

Hóa ra Bùi Lệnh không phải là một bức tượng không có dục vọng, hắn cũng sẽ bị người ta làm ô uế, cũng sẽ bày ra biểu cảm khác ngoài vẻ bình tĩnh.

Đột nhiên Diệp Vô Tuyết muốn nhìn thử, Bùi Lệnh hiện tại đang nhìn cậu bằng ánh mắt như thế nào.

Kiếp trước quan hệ của hai người không mấy thân thiết, nhưng Bùi Lệnh kiếp này rất thân thiết với cậu.

Nếu Bùi Lệnh biết được chuyện này, liệu hắn có tức giận đến hộc máu không?

Nếu Bùi Lệnh biết ca ca vẫn còn sống, nếu người bước vào thủy kính hôm nay không phải cậu, thì Bùi Lệnh sẽ thế nào?

Diệp Vô Tuyết quên mất chuyện Bùi Lệnh đã bị mù, cậu nắm lấy sợi dây buộc tóc Bùi Lệnh dùng để bịt mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cậu muốn nhìn xem, rốt cuộc Bùi Lệnh kiếp trước và Bùi Lệnh kiếp này có gì khác nhau.

Dây buột tóc tuột xuống sống mũi Bùi Lệnh, đôi con ngươi vốn đen kịt đột nhiên trào ra hai dòng máu tươi.

Máu tươi chảy xuống đôi gò má của Bùi Lệnh, rơi vào lòng bàn tay Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết ngơ ngác nhìn mặt Bùi Lệnh, trong tay vẫn cầm sợi dây buộc tóc đã cũ sờn.

Mỹ ngọc tì vết, thế nhân nhìn thấy chỉ biết thở dài.

Máu thấm vào dây buộc tóc, nhỏ giọt xuống lòng bàn tay Diệp Vô Tuyết, tan vào trong máu thịt của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết cảm nhận được nỗi đau đớn ngang ngửa với nỗi đau của Bùi Lệnh, hai mắt đau nhứt từng trận khiến tầm nhìn của cậu mờ đi, chỉ còn nhìn thấy hai dòng máu đang chảy xuống trên khuôn mặt Bùi Lệnh.

Căn phòng hóa thành hư ảo, sóng nước bao vây lấy Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh biến mất không dấu vết, trong tay Diệp Vô Tuyết nắm một nửa sợi dây buộc tóc dính máu, ba chiếc vòng vẫn móc vào cổ tay, cổ chân và núm vú của cậu, nhưng dây xích đã được thu hồi.

Khi Diệp Vô Tuyết tháo xuống dây buộc tóc của Bùi Lệnh, cậu cảm nhận được thủy kính đang bài xích mình.

Không phải cậu thoát khỏi sự khống chế của Bùi Lệnh, mà là Bùi Lệnh đã để cậu đi.

Lúc đó, trên mặt Bùi Lệnh ngoài hai dòng huyết lệ ra, còn tràn ngập sự hoảng loạn chưa từng có.

Quần áo của Diệp Vô Tuyết vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đôi chân của cậu đã ướt đẫm, khi cậu nhấc chân muốn bước ra khỏi nước, cơ thể yếu ớt vô lực trực tiếp ngã quỵ.

Diệp Vô Tuyết thiếu chút nữa đã ngã xuống, may là có đôi bàn tay kịp thời đỡ lấy cậu.

Một lần nữa đối diện với gương mặt của Bùi Lệnh, trong mắt Diệp Vô Tuyết cứ mãi hiện lên hai dòng huyết lệ.

Cậu không khỏi hoài nghi, mình thực sự đã ra khỏi thủy kính rồi sao, hay là cậu lại bước vào một tấm thủy kính khác?

Diệp Vô Tuyết chìa tay nắm lấy cổ tay Bùi Lệnh, kéo tay áo hắn lên, xác nhận chiếc vòng tay màu tím vẫn còn.

Cậu đưa tay chạm vào sườn mặt của Bùi Lệnh, vết sẹo mờ nhạt nơi đó vẫn còn.

Bùi Lệnh đứng đó bị cậu sờ mó nửa ngày trời, khuôn mặt dần dần chuyển từ trắng sang đỏ, sau đó hắn đè cổ tay Diệp Vô Tuyết xuống.

Bùi Lệnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bàn tay của hắn vẫn mạnh mẽ như thế, bóp chặt xương cốt của Diệp Vô Tuyết đến phát đau.

Diệp Vô Tuyết nói: “Không có gì, chỉ là ta có chút nhớ huynh thôi.”

Bùi Lệnh không được tự nhiên xoa xoa cổ tay của Diệp Vô Tuyết, thấp giọng nói: “Ta cũng nhớ em.”

Cùng Diệp Vô Tuyết ra khỏi thủy kính còn có mấy người, bọn họ đều mang vẻ mặt hoang mang, tay không rơi ra khỏi thủy kính.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Ta còn chưa lấy được bảo vật mà, tự nhiên bị truyền tống ra ngoài rồi.”

“Ta cũng vậy, đã cầm được Ngọc Như Ý rồi, ai ngờ nháy mắt một cái đã ra ngoài.”

Diệp Vô Tuyết khác với những người đó, khi cậu bước ra khỏi thủy kính, cậu đã lấy đi một thứ, chính là một trong những mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.

Chiếc thủy kính này được chế tạo từ mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, khi Vạn Hoa Kính bị lấy đi, thủy kính sẽ không còn tồn tại nữa, tất nhiên những người vào Linh Khu để lấy bảo vật sẽ bị truyền tống ra ngoài.

Diệp Vô Tuyết tham gia cuộc thi chỉ để tiến vào Linh Khu, không ngờ cậu lại bị mắc kẹt trong thủy kính, còn chưa vào Linh Khu đã bị tống ra ngoài.

Nhưng cũng không phải đi không một chuyến, cậu đã lấy được một mảnh Vạn Hoa Kính, ghép lại với mảnh Vạn Hoa Kính mà cậu đã có trước đó.

Hiện tại cậu đã có ba phần tư mảnh vỡ, Yến Đạo Không cũng có một mảnh, không biết những mảnh vỡ còn lại đang ở đâu.

—–

Ying Ying:

– Chương này khá là xót cho Đại Bùi, vài chương tới anh tạm thời ở ẩn, cơ mà dư âm anh để lại sẽ ngược Tiểu Bùi nhà ta lắm đây  🙂

– Lại là sợi dây buộc tóc ám mãi không thôi, nó sẽ còn ám nữa: ((((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK