Không phải Diệp Vô Tuyết muốn lộn xộn, mà là tại thứ đồ chơi vừa nóng vừa cứng dưới háng Bùi Lệnh khiến cậu bất an, nó cứ dính khư khư vào khe mông của cậu, thỉnh thoảng cơ thể chuyển động sẽ khiến nó chui tọt vào giữa hai chân, cách một lớp quần cọ xát vào miệng *** của cậu, làm tâm trí Diệp Vô Tuyết ngứa ngáy không thôi.
Diệp Vô Tuyết không hiểu Bùi Lệnh đang nghĩ gì, rõ ràng phía dưới đã cứng đến mức chảy nước, nhưng tại sao hắn vẫn cứ bóp ngực cậu không chịu buông? Đã cứng đến vậy rồi mà Bùi Lệnh không thấy khó chịu sao?
Bùi Lệnh vỗ mông cậu một cái xong còn thấy chưa đủ, hình như hắn cho rằng cách một lớp quần không đủ để dạy cho Diệp Vô Tuyết một bài học, thế là hắn dứt khoát cởi quần của Diệp Vô Tuyết ra.
Diệp Vô Tuyết khỏa thân ngồi quay lưng về phía Bùi Lệnh, cặp mông đầy đặn ngồi trên bắp đùi của hắn, nơi mới bị đánh vẫn còn vết đỏ ửng, hiện rõ ràng trên cặp mông trắng tuyết.
Diệp Vô Tuyết bị bịt mắt vẫn chưa hay biết gì, cậu quay đầu lại, như đang tìm kiếm phương hướng của Bùi Lệnh.
Lại một cái tát giáng xuống mông Diệp Vô Tuyết, lần này đánh thẳng vào thịt mông, dấu tay to bè gần như bao trọn nửa cánh mông của Diệp Vô Tuyết, tiếng tát tay lớn đến nỗi làm Diệp Vô Tuyết giật mình, sau đó là cảm giác hết sức xấu hổ ập đến.
Diệp Vô Tuyết mò mẫm sàn giường muốn chạy trốn, nhưng cái tên biến thái Bùi Lệnh trông thì đứng đắn nhưng thực chất lại hạ lưu, đã dùng một tay nắm lấy mắt cá chân của cậu không cho cậu chạy trốn, tay kia lại vỗ vào mông cậu.
Thịt mông dưới các ngón tay của Bùi Lệnh run lên, cơn đau rát khiến tay chân Diệp Vô Tuyết lạnh buốt, cậu không biết nên làm gì tiếp theo.
Bùi Lệnh không đánh cậu nữa, mà bóp lấy mông cậu, đầu ngón tay thọc vào đáy chậu (vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục), chạm vào miệng *** ướt át của cậu.
Bùi Lệnh lạnh lùng hỏi: “Còn chạy nữa không?”
Da đầu Diệp Vô Tuyết tê rần, nếu cậu còn có ý định chạy trốn, chắc chắn Bùi Lệnh sẽ ra tay, cậu không muốn bị Bùi Lệnh đánh mông như một đứa trẻ, thế là cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, khe khẽ lắc đầu.
Ai biểu cậu vẫn chưa khôi phục lại sức lực sau cơn ác mộng, nên chỉ có thể làm theo ý muốn của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết bị bịt mắt không thấy được vẻ mặt của Bùi Lệnh, nhưng cậu luôn cảm thấy tâm trạng của Bùi Lệnh lúc này ắt hẳn không tồi, hắn vòng tay quấn quanh eo cậu, ôm cậu trở về.
Diệp Vô Tuyết khỏa thân hoàn toàn, trước ngực và trên mông đầy dấu tay của Bùi Lệnh, trong khi Bùi Lệnh vẫn quần áo chỉnh tề, sự tương phản này khiến Diệp Vô Tuyết càng thấy xấu hổ hơn.
Cậu lại nhớ đến những lô đỉnh mà mình đã thấy ở Yến gia, dưới lớp da xinh đẹp chỉ còn chết lặng và phục tùng, giống như một công cụ đẹp đẽ, có thể tùy ý sử dụng và tàn phá.
Nhưng cậu không nhớ kiếp trước Bùi Lệnh có lô đỉnh, thoạt nhìn Bùi Lệnh là một người không ăn khói lửa nhân nhan, là một kiếm tu cao quý lãnh diễm, loại người này rất si mê kiếm đạo, hiếm khi có ham muốn tình dục.
Diệp Vô Tuyết khó mà tưởng tượng được Bùi Lệnh của kiếp trước sẽ làm những chuyện này với cậu, Bùi Lệnh trước mặt cứ như một tên giả mạo vậy.
Khi ngón tay của Bùi Lệnh chạm vào âm hộ của cậu, hắn có chút ngơ ngác.
Cơ thể của Diệp Vô Tuyết cũng thôi run rẩy, kỳ thật cậu rất ít khi nghiên cứu thân thể hiện tại của mình, cũng không biết bên dưới là loại kết cấu quái dị gì.
Khi móng tay gãi nhẹ vào hột le, Diệp Vô Tuyết mất tự chủ kẹp chặt hai chân lại, không ngờ vật nhỏ đó lại mang đến cho cậu cảm giác tê dại mãnh liệt đến vậy, ngay cả âm đ*o cũng mơ hồ muốn chảy ra d*m thủy.
“Hức…” Diệp Vô Tuyết lùi về sau, cố gắng tránh đi ngón tay của Bùi Lệnh, nhưng phía sau là lồng ngực của Bùi Lệnh, cậu không thể trốn đi đâu được hết.
“Đây là cái gì?”
Bùi Lệnh thực sự không tin được, lần thứ nhất hắn bị Diệp Vô Tuyết dụ dỗ, lần thứ hai hắn nóng lòng muốn phát tiết nên không thể tỉ mỉ thăm dò, hắn vốn tưởng nơi đó chỉ mọc ra thêm một cái lỗ thịt mà thôi, nhưng không ngờ còn có một vật nhỏ ẩn giấu bên trong.
Với lại chỉ mới niết vài cái, Diệp Vô Tuyết đã giống như bị rút sạch xương cốt, cơ thể mềm nhũn như đống bùn, có cắn chặt răng đến đâu cũng không thể kìm nén được những tiếng rên rỉ ngọt ngấy trong cổ họng, núm vú run rẩy, vòng eo mềm dẻo cũng uốn éo trong vô thức.
Bùi Lệnh nhìn chằm chằm vào đôi môi của Diệp Vô Tuyết, hai cánh môi như được nhuộm màu chu sa, luôn toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ.
Hắn đút ngón tay vào lỗ *** mềm mại của Diệp Vô Tuyết, hai mép *** khép lại, như đang mời gọi hắn.
Mà đôi môi của Diệp Vô Tuyết cũng yếu ớt mím lại, trông cũng không kém phần ẩm ướt mềm mại.
Ngón tay của Bùi Lệnh ác ý thọc mạnh vào trong lỗ, miệng Diệp Vô Tuyết cũng hơi hé mở, lộ ra đầu lưỡi non mềm.
Bùi Lệnh nói: “Thật dâm đãng.”
Diệp Vô Tuyết không hiểu ra sao, thầm mắng trong lòng Bùi Lệnh đúng là hỉ nộ thất thường, rõ ràng là hắn đang dùng ngón tay móc *** của cậu, nhưng tại sao cuối cùng người bị mắng dâm đãng lại là cậu?
Có bản lĩnh thì Bùi Lệnh đừng có chọc cái thứ dưới háng vào mông cậu nữa đi.
Diệp Vô Tuyết đập nồi dìm thuyền nói: “Ta dâm đãng như vậy đó thì sao —— “
Bùi Lệnh trông thì có vẻ điềm tĩnh tự kiếm chế, nhưng mỗi lần đâm vào âm đ*o của Diệp Vô Tuyết lại rất thô bạo và dã man.
Cũng có thể là vì thứ đó quá mức to lớn, hoặc là vì nơi đó của Diệp Vô Tuyết sinh ra đã khiếm khuyết, không thích ứng được, đã là lần thứ ba rồi mà Diệp Vô Tuyết vẫn cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Thân thể cậu bị đẩy ra xa, núm vú đeo khuyên va vào ga trải giường, đau đớn dữ dội khiến cậu lập tức cong lưng lên.
Bùi Lệnh thò tay kéo lấy khuyên vú, núm vú bị kéo mạnh đến biến dạng, vừa đau đớn vừa tê ngứa, nước mắt cậu lại trào ra.
“Đừng mà… Bùi, Bùi Lệnh… đừng chơi nữa…”
Dây buộc tóc ướt đẫm nước mắt, cho dù Diệp Vô Tuyết biết có van xin Bùi Lệnh thì Bùi Lệnh cũng không chịu buông ra, nhưng sự kích thích cả trên lẫn dưới đã khiến cậu chống đỡ không nổi, đầu v* đau đớn vô cùng, bầu vú mềm mại là nơi mỏng manh và nhạy cảm nhất, xoa bóp nhiều một chút đã khiến cậu thở dốc, huống chi là bị cố ý lôi kéo núm vú như vậy.
Điểm n*ng trong âm đ*o lại bị Bùi Lệnh chịch không nhẹ nhưng cũng không quá mạnh, lần trước cũng giống như thế này mà khiến cậu lên đỉnh, vậy mà Bùi Lệnh vẫn còn nhớ, cố tình va chạm vào điểm n*ng của cậu nhưng không dùng lực, khiến lỗ *** cậu nổi lên ham muốn nhưng không thể thỏa mãn.
Bùi Lệnh nói: “Chẳng phải ngươi dâm đãng sao? Mới vậy đã không chịu nổi rồi?”
Bùi Lệnh ấn khuyên vú vào thịt vú, khuyên vú lạnh lẽo được bao bọc trong lớp da thịt ấm áp, đầu nhũ sưng tấy và đau đớn, như thể có thứ gì đó đang cố thoát ra nhưng lại bị chặn lại.
Diệp Vô Tuyết nuốt nước miếng, ậm ừ nói: “Vậy ta, ta không dâm đãng.”
Bùi Lệnh nói với giọng càng lạnh hơn: “Nếu ngươi không dâm đãng vậy thì là ta dâm đãng rồi.”
dương v*t đột nhiên đẩy vào một chút, trước đó còn chưa đâm đến lút cán, nhưng lần này nó lại đâm vào đặc biệt sâu, mơ hồ ** vào cơ quan nội tạng nào đó.
Diệp Vô Tuyết nghĩ thầm, đương nhiên là huynh dâm đãng, nhưng cậu hết nói nổi rồi, cậu bị Bùi Lệnh ** đến mức không thể cong lưng phải thẳng lưng, eo mông lắc trái lắc phải, hai cánh mông in hằn dấu tay càng có mùi dâm dục hơn.
Bùi Lệnh bắt lấy cánh tay Diệp Vô Tuyết, nâng phần thân trên của cậu lên, Diệp Vô Tuyết ngồi thẳng trong vòng tay của Bùi Lệnh, dương v*t của hắn tự nhiên chui tọt vào trong âm đ*o của cậu.
Diệp Vô Tuyết thở hổn hển, cậu ngửa đầu tựa lên vai Bùi Lệnh, dây buộc tóc bịt mắt đã hơi lỏng lẻo, tuột khỏi sống mũi của cậu, Diệp Vô Tuyết vốn không quen với ánh sáng hơi nheo mắt lại, bóng dáng của Bùi Lệnh thấp thoáng trong mắt cậu.
Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Bùi sư huynh…”
Kiếp trước Diệp Vô Tình bảo Diệp Vô Tuyết gọi Bùi Lệnh là ca ca, nhưng Diệp Vô Tuyết không chịu, sau này khi vào Yên Vân Phong, Bùi Lệnh cũng coi như là sư huynh đồng môn, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn chỉ gọi hắn bằng tên riêng.
Về sau cầu cứu Bùi Lệnh, không thể thốt lên hai tiếng ca ca nên cậu gọi hắn là Bùi sư huynh, gọi vậy nghe có vẻ thân thiết hơn là Bùi gia chủ.
Nhưng hiện giờ cậu và Bùi Lệnh vẫn chưa bái nhập Yên Vân Phong, đương nhiên cậu không thể gọi Bùi Lệnh là sư huynh.
Thật ra, người mà Diệp Vô Tuyết gọi không phải là Bùi Lệnh trước mặt, khoảnh khắc thất thần vừa rồi, dường như cậu đang nhìn thấy Bùi Lệnh của kiếp trước.
Đệ nhất kiếm tu kiếp trước cuối cùng cũng đạt đến tu vi đỉnh phong, ắt hẳn phải là một kiếm khách quân tử tấm lòng như trăng sáng, chắc chắn không thể giống như Bùi Lệnh giả mạo này.
Nhưng người chịu cúi đầu nhìn cậu, chỉ có mỗi Bùi Lệnh này.
Hắn nhíu mày, còn chưa luyện tới trình độ lạnh lùng và thờ ơ của kiếp trước, nhưng lại có phần âm trầm không liên quan gì đến kiếp trước.
Hắn cụp mắt xuống, dùng ngón tay vén lên dây buộc tóc, thấp giọng nói: “Sao lại để ta nhìn thấy ánh mắt này nữa… Lúc trước ta đã nói rồi, nếu ngươi còn nhìn ta như vậy, ta sẽ móc mắt ngươi ra.”
Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, đầu ngón tay lại ấn vào đáy mắt Diệp Vô Tuyết mấy cái, tựa như đang nghĩ cách móc đôi mắt này ra.
Diệp Vô Tuyết bất giác nín thở, không hiểu sao cậu lại nhớ tới người sẽ đến bên giường cậu vào ban đêm, vô số lần muốn bóp chết cậu ở kiếp trước.
Diệp Vô Tuyết đã từng nghi ngờ gã là kẻ thù của mình, nhưng ở nơi dưới quyền quản lý của Bùi Lệnh, chắc chắn người ngoài sẽ không thể đột nhập vào.
Cậu cũng từng nghĩ liệu có phải là Bùi Lệnh hay không, nhưng nếu Bùi Lệnh muốn giết cậu thì đã không cứu cậu.
Bùi Lệnh giờ này khắc này đang nghĩ cách móc mắt của cậu, lại khiến Diệp Vô Tuyết sinh ra hoài nghi, người lúc đó muốn bóp chết cậu có phải là Bùi Lệnh hay không.
Có lẽ Bùi Lệnh mà cậu nhìn thấy chỉ là ngụy trang, còn Bùi Lệnh trước mặt này mới là bộ mặt thật của hắn.
Diệp Vô Tuyết theo thói quen nheo mắt lại, Bùi Lệnh của hai kiếp chồng chéo lên nhau.
Bàn tay của Bùi Lệnh đặt trên mắt cậu, nhưng không thực sự móc mắt của cậu, tiếp theo sau là từng cú nắc giận dữ của hắn.
Hắn cố ý đè nghiến điểm n*ng của Diệp Vô Tuyết thật lâu, khiến tiếng thở dốc của Diệp Vô Tuyết càng thêm hưng phấn.
Có lẽ thay vì móc mắt, nhìn thấy đôi mắt ngập đầy nước mắt của Diệp Vô Tuyết sẽ càng khiến hắn sảng khoái hơn.
Lỗ âm đ*o tê tái, dưới sự trêu chọc ác ý của Bùi Lệnh, cậu lại bị ** đến cao trào, ngay cả dương v*t phía trước cũng có phản ứng, tinh dịch dường như cũng rỉ ra ngoài.
Đối với một người song tính bán nam bán nữ, khi cậu đạt đến cao trào, không biết là do lỗ *** được thỏa mãn, hay là dương v*t được thỏa mãn.
Hiển nhiên, cơ thể của Diệp Vô Tuyết dựa vào lỗ *** để cao trào nhiều hơn, chỉ cần chạm vào ngực cũng có thể khiến âm hộ của cậu ẩm ướt vô cùng.
Nếu cậu làm tình với Bùi Lệnh thêm vài lần nữa, Diệp Vô Tuyết thực sự sợ rằng cơ thể của mình sẽ không thể sống được nếu thiếu đàn ông.
Trước khi dư âm lắng xuống, ý thức của Diệp Vô Tuyết lơ đãng, cậu ngơ ngác nhìn Bùi Lệnh đang chơi đùa với cơ thể mình, mà cậu lại giống như một người ngoài cuộc.
Lần trước cũng giống như vậy, sau khi hai người đạt đến cao trào, bọn họ đều không nhớ sau đó xảy ra chuyện gì, Diệp Vô Tuyết vừa mở mắt ra đã rời khỏi mộng cảnh.
Chắc chắn Mộng Yểm đã động tay động chân khiến cậu mất trí nhớ.
Chẳng lẽ con Mộng Yểm này ở trong Ngọc Hương Lâu lâu quá, phát hiện dục vọng của thế nhân còn ngon hơn cả nỗi sợ hãi, nên quay sang ăn dục vọng sinh ra trong mộng xuân.
Diệp Vô Tuyết cảm giác có một cỗ lực lượng đẩy cậu ra xa, chắc là Mộng Yểm muốn đưa cậu rời khỏi giấc mộng, nhưng một khi ra khỏi mộng, cậu sẽ không cách nào bắt được Mộng Yểm, Diệp Vô Tuyết âm thầm niệm Thanh Tâm Minh Mục Quyết trong lòng.
Con ngươi cậu trời sinh trong suốt như ngọc lưu ly, thực ra còn có một công dụng khác, đó là cậu có thể nhìn rõ hơn những người khác, đặc biệt là trong mộng cảnh mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, Diệp Vô Tuyết học nghệ chưa tinh, không thể thấy rõ ràng, cậu chỉ có thể nhìn thấy một cỗ hắc khí mơ hồ nằm trên vai Bùi Lệnh, như thể có khuôn mặt người, còn có thể nhìn thấy một vài biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt đó.
Mộng Yểm cảm giác được ánh mắt của Diệp Vô Tuyết, hai cái lỗ trống rỗng không thể coi là đôi mắt từ từ nhìn về phía Diệp Vô Tuyết.
Khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết bị nó nhìn chằm chằm, cậu không thể cử động, đầu óc vừa mới ổn định lại trở nên mông lung, mọi thứ trong Ngọc Hương Lâu đều trở nên xa xăm và mờ ảo.
—–
Tác giả:
Mộng Yểm: Cái nhà này không có ta là không được!
- Đoán không có thưởng:
Ying Ying:
- Tui biết đáp án nhưng tui hổng nói:))))